Cùng Nam Chính Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 86: Chap-86




Chương 86: Thiên kim chục tỷ (8)

Cùng Lục Cảnh Nhiên kết hôn sinh con, Thời Yên thật ra không ngại, nhưng không thể lấy thân phận Âu Mỹ Lệ. Là nói dối sẽ có ngày bị vạch trần, đến lúc đó Lục Cảnh Nhiên khẳng định sẽ chán ghét cô, còn muốn HE với anh như thế nào.

Vừa nghĩ đến đây, cô và Âu Thế Xuyên hai người đều cảm giác được có người lại đây. Người nọ đi đến gần đó bước chân ngừng một lát, đại khái là thấy hai người bọn họ không nói cái gì, lại đi ra.

Là Lâm Khả Khả.

Cô ta tươi cười khéo léo nhìn Thời Yên, đi tới hỏi cô: “Mỹ Lệ, đang nói gì với chú út thế?”

Thời Yên nói: “Lần này ít nhiều chú út tìm được em, em mới có thể thuận lợi về Âu gia, rất cảm kϊƈɦ chú ấy.”

Âu Thế Xuyên cười nói: “Đều là người một nhà, nói cái gì cảm kϊƈɦ. Khả Khả tới kêu chúng ta ăn cơm hả, đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu.”

Lâm Khả Khả kéo tay Thời Yên nói: “Đúng, cơm tối đã làm xong, chúng ta đi thôi.”

Thời Yên theo chân bọn họ tới nhà ăn, ngồi xuống vị trí Âu Văn Phú để lại cho cô. Không biết có phải Âu Văn Phú cố ý an bài, Lục Cảnh Nhiên ngồi bên cạnh cô.

Ăn cơm, Âu Văn Phú gặp rất nhiều đồ ăn cho Thời Yên, nói đều là món trước kia cô thích ăn, Lâm Khả Khả nhìn Thời Yên, cúi đầu chọc chọc cơm trắng trong bát mình.

Cô ta không tin Thời Mỹ Lệ chính là Âu Mỹ Lệ, dù kết quả giám định DNA là người Âu gia.

Năm đó tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, tài xế tử vong tại chỗ, chẳng lẽ Âu Mỹ Lệ mạng lớn như vậy? Lần này Âu Văn Phú tìm cháu gái, cô ta cũng dự đoán được khẳng định có rất nhiều chó mèo muốn lợi dụng cơ hội này trà trộn vào Âu gia, cho nên cô ta nhìn chằm chằm vào đoàn đội giám định, chỉ sợ có người sẽ gian lận trêи này.

Đoàn đội Âu Văn Phú mời đến, người khác muốn thu mua tạo giả vốn dĩ đã không dễ dàng, cô ta cũng không phát hiện chỗ nào không thích hợp, kết quả giám định lại là cô ta trăm triệu không nghĩ tới.

Mặc kệ Thời Mỹ Lệ này dùng thủ đoạn gì, cô ta nhất định sẽ vạch trần gương mặt thật của cô.

“Khả Khả, đừng chỉ ăn cơm, cũng ăn chút đồ ăn.” Âu Văn Phú thấy Lâm Khả Khả vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, gắp đồ ăn cô ta thích nhất bỏ vào bát cô ta. Lâm Khả Khả cười nói cảm ơn với Âu Văn Phú, lúc ngẩng đầu, vừa lúc thấy Lục Cảnh Nhiên gắp đồ ăn vào bát Thời Yên.

Âu Mỹ Lệ thích ăn cà xào tỏi, anh hiện tại còn nhớ rõ.

Lâm Khả Khả mím môi, gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Thời Yên: “Mỹ Lệ, đây là thịt khó tàu thím Vương nấu em thích nhất, nếm thử xem.”

Lục Cảnh Nhiên còn đang gắp đồ ăn cho Thời Yên ngước mắt nhìn cô ta một cái, bất động thanh sắc. Thời Yên nhìn chằm chằm một miếng thịt kho tàu lòi thêm ra trong bát mình, có chút khó khăn: “Thím Vương làm thịt kho tàu tự nhiên ngon, nhưng em không quá thích ăn đồ nhiều mỡ……”

Lục Cảnh Nhiên gắp miếng thịt kho tàu kia vào bát mình, nói với Lâm Khả Khả: “Mỹ Lệ trước kia không thích ăn thịt kho tàu, cô nhớ lầm rồi?”

Lâm Khả Khả có chút xấu hổ nhìn Thời Yên: “A, xin lỗi nhé, Mỹ Lệ, có thế là chị nhớ lầm, cái này, sườn xào chua ngọt, em thích ăn, lần này chị nhớ không lầm chứ?”

Thời Yên cười gật đầu: “Ừm!”

Cô nhận sườn xào chua ngọt Lâm Khả Khả gắp cho cô, đặt bên môi cắn một miếng. Sườn heo rất nạc, nhai rất ngon, hương hạt mè và nước đường ngọt, xác thật là hương vị cô thích.

Cô lén ngước mắt, liếc nhìn Lục Cảnh Nhiên bên cạnh. Người này thật là thú vị, chính anh rõ ràng cũng sẽ thử cô, lại không cho phép người khác thử cô.

Ăn cơm tối xong, Âu Văn Phú lại bắt đầu tạo cơ hội cho Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên, xem ra ông cụ này vì hôn sự của cháu gái, thật là rầu thúi ruột.

Âu Mỹ Lệ nuôi năm con mèo đều mang về biệt thự cao cấp Âu gia, ở phòng cách vách Thời Yên. Tòa nhà Âu gia mỗi gian phòng ngủ đều rất rộng, gằn bằng diện tích một căn nhà của người bình thường, đặc biệt bố trí một phòng cho mấy con mèo, tự nhiên cũng xa hoa dị thường.

Trong phòng đặt các món đồ chơi cho mèo, mỗi con mèo cũng đều ở riêng trong căn nhà nhỏ ba tầng, thậm chí còn tạo một vườn hoa nhỏ, chuyên môn cho mèo chà đạp……

Cho nên hoa cỏ làm sai cái gì!

Thấy Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên lại đây, mấy con mèo kêu meo meo đi qua, nhìn ra được chúng nó xác thật rất dính Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên nói mấy năm nay đều là anh chăm sóc mèo không phải nói dối.

Mèo quýt tương đối thích Thời Yên, Thời Yên ôm cô nàng lên vuốt lông, nó thoải mái mà nheo lại mắt, nói với Lục Cảnh Nhiên bên cạnh: “Tôi thấy ảnh chụp chúng nó trước kia ở trong phòng, Lolita trước kia dáng người đẫy đà cỡ nào, hiện tại bị anh nuôi khô quắt như vậy.”

“……” Lục Cảnh Nhiên bế một con mèo Ragdoll trong tay lên, cho Thời Yên xem, “So với Trái Tim Của Biển, em còn cảm thấy Lolita khô quắt không?”

“Phì.” Thời Yên nhìn con mèo Ragdoll xinh đẹp trong lòng anh, không nhịn được cười ra tiếng, “Trái Tim Của Biển?”

“Đúng vậy, em nói nó đôi mắt rất đẹp, tựa như ngọc bích, cho nên đặt cho nó cái tên Trái Tim Của Biển. Không nhớ à?”

Thời Yên nói: “Logic trực tiếp rõ ràng như vậy, xác thật rất có phong cách của tôi.”

Cô buông Lolita, lại đi ôm Trái Tim Của Biển, Trái Tim Của Biển mới đầu có chút kháng cự, nhưng bị cô vuốt hai cái, tựa hồ rất thoải mái, lại nằm bò bất động. Thời Yên nhẹ nhàng đùa cằm nó, nhìn nó nói: “Nhưng mà đôi mắt nó thật sự rất đẹp, khẳng định rất biết quyến rũ mèo cái.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Đã tuyệt ɖu͙ƈ, không có cơ hội.”

“Oa, thật thảm.”

Hai người trong phòng mèo trêu mèo một tiếng, Lục Cảnh Nhiên thấy bên ngoài đã tối, mới đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh lại nhắc chuyện cũ với Thời Yên: “Chừng nào em rảnh tới nhà anh?”

Trong lòng Thời Yên “lộp bộp” một tiếng, làm bộ làm tịch mà nghĩ ngợi: “Tôi đều có thể, anh an bài đi.”

Nếu trốn không được, vậy binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn thôi.

“Vậy anh về bàn với ông nội một chút.” Lục Cảnh Nhiên nói, bỗng nhiên tới gần Thời Yên, thấp giọng nói bên tai cô, “Ngủ ngon.”

Lỗ tai Thời Yên bởi vì hai chữ đơn giản của anh nhanh chóng nhiễm một tầng ửng đỏ, Lục Cảnh Nhiên nhìn lỗ tai ửng hồng của cô, vừa lòng rời đi.

Thời Yên: “……”

Người này quả nhiên vẫn là đại móng heo!

Trở về phòng, Thời Yên thoải mái dễ chịu nằm trong bồn tắm, ngâm mình tắm rửa. Tắm rửa xong, cô thoa sữa dưỡng da toàn thân lên người, trong hương hoa ngào ngạt sấy khô tóc.

Đi trở về bên giường, cô ngả người lên giường lớn, lăn vài vòng.

Tựa như đang nằm mơ, cô lại thuận lợi trà trộn vào Âu gia, cô cầm lấy súng đồ chơi phun tiền cạnh gối, bóp cò súng, một tờ đô la tiếp một tờ phun ra, như trò Thiên nữ tán hoa khi còn nhỏ, nháy mắt bao phủ cô trong biển tiền.

Tuy rằng là giả, nhưng nhìn vẫn rất kϊƈɦ thích.

Thời Yên “ha ha ha” mà nở nụ cười, Saudi Arabia có câu ngạn ngữ, chỉ có bạn thật sự yêu tiền, tiền mới có thể thật sự đến bên cạnh bạn.

Một trăm triệu đô la, Thời Yên nằm mơ cũng thấy sướиɠ.

Sáng ngày hôm sau thức dậy, Thời Yên xoa xoa mái tóc bù xù của mình, bò từ đống tiền ra. Tối hôm qua

tự mãn một chút, buổi sáng tỉnh lại đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều.

Đạt được một trăm triệu từ lời hứa của Âu Thế Xuyên, cùng qua ải nhiệm vụ yêu đương HE với Lục Cảnh Nhiên có vẻ là hai nhiệm vụ mâu thuẫn nhau. Chẳng lẽ cô cần phải lựa chọn một trăm triệu hoặc Lục Cảnh Nhiên sao?

Quá tàn nhẫn rồi.

Cô ngậm bàn chải đánh răng hãy còn buồn rầu, hy vọng có thể nghĩ ra một biện pháp chiết trung. Rửa mặt xong, cô thay quần áo xuống nhà ăn sáng.

Cô dậy trễ, người Âu gia cơ hồ đều đến công ty làm, chỉ có Âu Văn Phú và Lâm Khả Khả chăm sóc ông còn ở lại đại trạch Âu gia. Từ trêи tầng đi xuống, Thời Yên thấy Âu Văn Phú và Lâm Khả Khả ngồi ở phòng khách, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Ông nội, cháu dậy muộn.”

Âu Văn Phú cười nói: “Không sao, dù sao hiện tại cháu cũng không cần đi công ty, nghỉ ngơi đi đã.”

Thời Yên cười làm lành hai tiếng, liền thấy Cung Kiệt từ bên cạnh đi lên, nói với cô: “Mỹ Lệ tiểu thư, giờ cô dùng bữa sáng sao?”

Thời Yên gật đầu, nói: “Ừ, có đồ ăn không?”

Cung Kiệt cười nói: “Tự nhiên là có.”

Anh ta mời Thời Yên tới nhà ăn ngồi xuống, bưng bữa sáng tới cho cô, còn có một phần pudding anh ta tự mình làm. Thời Yên thấy pudding, đôi mắt sáng lên.

Âu Mỹ Lệ đã từng khen trong nhật ký, pudding Cung Kiệt làm trêи trời mới có dưới mặt đất thì không, hiện tại cô rốt cuộc cũng có cơ hội ăn một miếng!

Cô không hề động cái khác, mà cầm lấy cái thìa nếm pudding Cung Kiệt làm cho cô, sau khi vào miệng thơm ngọt và trơn mềm, khiến cô không nhịn được cảm thán ra tiếng: “Pudding anh A Kiệt làm quả nhiên rất ngon!”

Ánh mắt Cung Kiệt lóe lóe, rất nhanh giấu cảm xúc dưới đáy mắt mình. Thật sự rất giống Mỹ Lệ tiểu thư, thật là Mỹ Lệ tiểu thư đã trở lại sao?

Nhưng cô ấy, vì sao còn phải trở về?

Anh ta cúi đầu nói “dùng từ từ” với Thời Yên rồi rời đi làm việc của mình, Lâm Khả Khả đi đến nhà ăn, ngồi xuống đối diện Thời Yên.

Thời Yên nhìn cô ta, trong lòng có chút dự cảm không tốt, nhưng trêи mặt vẫn cười gọi cô ta một tiếng: “Chị Khả Khả, chị cũng muốn ăn pudding sao?”

Lâm Khả Khả lắc lắc đầu, cười nói với cô: “Mỹ Lệ, chị và ông nội thương lượng một chút, cảm thấy chúng ta cần phải cảm ơn gia đình năm đó cứu em, em cảm thấy sao?”

Thời Yên không tiếng động nhìn cô ta, Lâm Khả Khả này có địch ý với cô, đây không phải ảo giác của cô.

Cô buông cái thìa trong tay, cười nói với Lâm Khả Khả: “Được ạ, em gọi điện thoại bảo bọn họ tới đây.”

Lâm Khả Khả đè lại tay cô, ngăn cản cô: “Chị và ông nội cho rằng, vẫn là chúng ta tự mình tới cảm ơn bọn họ càng có thành ý hơn. Bọn họ đang ở đâu? Hôm nay chúng ta có thể khởi hành.”

Thời Yên biết, Lâm Khả Khả không phải muốn cảm ơn người cứu cô, mà là muốn bắt đuôi cáo của cô. Cô không biết Lâm Khả Khả vì sao hoài nghi cô, báo cáo giám định DNA kia như tờ giấy bỏ đi.

Thời Yên nói: “Bọn họ ở một thị trấn hơi xa, em sợ thân thể ông nội không chịu nổi xóc nảy, vẫn là gọi điện thoại bảo bọn họ tới đây đi.”

Lâm Khả Khả cười nói: “Không sao, Âu gia có máy bay riêng, chúng ta trực tiếp ngồi máy bay qua, đoàn đội chữa bệnh của ông nội cũng sẽ đi theo.” Nói rồi, cô ta như sợ thái độ của mình quá cương ngạnh, hòa hoãn ngữ khí nói với Thời Yên: “Chủ yếu là ông nội muốn đi xem nơi em sống 5 năm.”

Cũng không biết rốt cuộc là ai muốn đi xem, ha ha.

Nhưng Thời Mỹ Lệ cô là ai? Là người sắm vai chuyên nghiệp. Tất cả các tình huống sau khi vào Âu gia có thể sẽ gặp phải, cô đều đã chuẩn bị tốt từ trước.

Muốn đi gặp người cứu cô, cô đã sớm đoán được.

Thời Yên cầm lại tay Lâm Khả Khả, cười nói với cô ta: “Vậy được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.