Chương 7: Tổng giám đốc ma cà rồng thân yêu (7)
Thời gian này hẹn gặp khách hàng, khẳng định là hẹn ăn cơm, Lục Cảnh Nhiên gọi mình tới, chính là bảo mình đi ăn ké.
Trong lòng Thời Yên rất vừa lòng với sắp xếp này của Lục Cảnh Nhiên, điều này chứng tỏ nhiều lời tỏ tình không nói vô ích, Lục tổng càng ngày càng săn sóc người!
Nghĩ Lục Cảnh Nhiên mang cô đi ra ngoài, cô cũng không thể làm anh mất mặt, Thời Yên sửa sang lại tóc, hỏi anh: “Lục tổng, chúng ta là đi gặp khách hàng gì? Để tôi chuẩn bị.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Không cần, chờ lát nữa đi cô không cần phải nói gì, phụ trách ăn cơm là được.”
“…… Được, Lục tổng đúng là vô cùng biết dùng người!”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Kiều Vũ hàng phía trước lái xe cười một tiếng, từ kính chiếu hậu nhìn Thời Yên: “Vừa rồi tôi nghe thấy đồng nghiệp khác nói, cô ở bệnh viện dọa trẻ con khóc?”
Thời Yên mím môi, không ủng hộ cách nói này: “Tôi đâu có hù dọa trẻ con, là mẹ thằng bé vẫn luôn lừa nó nói lấy máu không đau, tôi chỉ là sau khi lấy máu, nói cho nó siêu đau mà thôi.”
Biểu tình trêи mặt Kiều Vũ không giữ được: “Cô lớn như vậy còn sợ lấy máu? Không thể làm tấm gương cho trẻ con à?”
Thời Yên nói: “Bác sĩ cũng nói như thế, nhưng tôi muốn làm tấm gương, là một người lớn thành thật.”
Kiều Vũ: “……”
Lục Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Lấy máu đau như vậy hả?”
“Thật sự rất đau!” Như là vì tăng cường sức thuyết phục, Thời Yên vén tay áo mình lên, cho Lục Cảnh Nhiên xem, “Anh xem, đều xanh một mảng lớn như vậy.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn một vòng xanh quanh lỗ kim trêи tay cô, nhất thời không trả lời, trong lòng Thời Yên có chút nổi da gà, sau đó bắt đầu tỉnh lại bản thân —— vì sao cô muốn cùng ma cà rồng thảo luận đề tài máu? Lỡ may bọn họ bị kϊƈɦ thích, nhất thời không nhịn được làm sao bây giờ!
Cô động tác nhanh chóng muốn buông tay áo xuống, Lục Cảnh Nhiên lại trước cô một bước cầm cổ tay cô. Lòng bàn tay anh lạnh, mùa hè sờ lên hẳn là rất thoải mái, nhưng nếu mùa đông nắm tay anh sẽ rất lạnh.
…… Không phải, cô suy nghĩ cái gì! Cô giật giật cánh tay muốn kéo tay ra, Lục Cảnh Nhiên lại bỗng nhiên buông cô ra.
Thời Yên ngẩn người, sau khi Lục Cảnh Nhiên buông tay ra, vết xanh và lỗ kim trêи cổ tay cô đều biến mất. Cô nhìn làn da hoàn hảo của mình, dường như để xác định, lấy tay ấn lên trêи một cái, thật sự không đau: “Này…… Là anh chữa khỏi?”
“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, cười như không cười, “Một chút kỹ năng của huyết tộc.”
Thời Yên cười làm lành nói: “Ha ha, cảm ơn Lục tổng.”
Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên nhếch lên: “Tật xấu lớn nhất của nhân loại chính là nghĩ quá nhiều. Tôi nói rồi, tôi và Kiều Vũ đều vô cùng kén ăn.”
Thời Yên: “……”
Đã biết.
Cô buông tay áo xuống, lại khó tránh khỏi có chút hâm mộ: “Nhưng các anh thật lợi hại, có nhiều siêu năng lực thực dụng như vậy.”
Lục Cảnh Nhiên cùng Kiều Vũ cũng không nói chuyện, Thời Yên nhìn Kiều Vũ phía trước lái xe, ánh dương chạng vạng thưa thớt chiếu lên người anh: “Trợ lý Kiều, có phải anh cũng không sợ ánh mặt trời?”
“Ừm, cho nên tôi có thể làm trợ lý tổng giám đốc.”
Ồ, thì ra là thế.
Thời Yên suy nghĩ, lại không chịu cô đơn hỏi: “Vậy các anh sợ cái gì?”
Căn cứ vào tư liệu cô tra được trước đó, nước thánh giá chữ thập tỏi đều là khắc tinh của ma cà rồng, ánh mặt trời càng là thiên địch của bọn họ, nhưng mấy cái này, Lục Cảnh Nhiên tất cả đều không sợ.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Sợ cô nói mấy lời tỏ tình sến súa.”
Thời Yên: “……”
A, đại móng heo.
Nhưng được Lục Cảnh Nhiên vừa nhắc nhở, cô mới nhớ tới hôm nay còn chưa nói mấy lời tình tứ.
Thời Yên nghiêng đầu, e lệ ngượng ngùng nhìn anh: “Lục tổng, không cần oán giận, ôm tôi này.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Trong không khí trầm mặc, xe chạy đến Thiên Hạ cư, nhà hàng phú hào trứ danh của thành phố A. Thời Yên chẳng chút ngoài ý muốn, dù sao chỉ có loại địa phương này, mới xứng đôi với thân phận rich man của Lục tổng.
Kiều Vũ đã đặt phòng VIP, Thời Yên uống hết một chén trà, khách hàng của Lục Cảnh Nhiên liền đến. Thời Yên cẩn tuân phân phó của Lục Cảnh Nhiên, ngoài ban đầu chào hỏi với khách hàng, lúc sau trong bữa tiệc một chữ cũng không nói, vẫn luôn vùi đầu ăn.
Lục Cảnh Nhiên cùng Kiều Vũ ăn rất ít, còn rất nhiều lần trộm đổi đồ trong bát bọn họ tới bát mình.
Thời Yên nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô có ngày ăn no nê ở Thiên Hạ cư.
Lúc rời đi, trời đã hoàn toàn tối đen, Thời Yên ợ một cái hạnh phúc, hỏi Lục Cảnh Nhiên đi ở bên cạnh: “Lục tổng, có phải anh không thích đồ ăn ở Thiên Hạ cư?”
Tuy đồ ăn ở Thiên Hạ cư đắt, nhưng cũng là có tiếng ăn ngon, hôm nay xem sức ăn của hai bọn họ, cô tin tưởng bọn họ vô cùng kén ăn.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Hệ thống vị giác của huyết tộc cùng nhân loại không giống nhau, đồ ăn của các cô vào trong miệng chúng tôi không có bất luận hương vị gì.”
Thời Yên vốn tưởng rằng bọn họ không ăn quen đồ ăn của nhân loại, không nghĩ tới chân tướng lại là như thế này, cô sửng sốt một chút, sau đó tràn ngập đồng tình mà nhìn Lục Cảnh Nhiên: “Thảm như vậy sao? Cho nên nướng BBQ lẩu cay bún cay thập cẩm, sò biển cua tôm hùm đất, các anh tất cả đều ăn không ra hương vị?”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
“Tôi vốn đang rất hâm mộ siêu năng lực của các người, hiện tại xem ra, vẫn là làm nhân loại tốt. Trời ạ, tôi quả thực không dám tưởng tượng, chocolate không có hương vị là một đống thứ gì.”
“……” Lục Cảnh Nhiên nhìn Thời Yên, khẽ cười với cô, “Nhưng nhân loại cảm thấy máu rất tanh, ở trong miệng chúng tôi rất thơm ngọt.”
Thời Yên: “……”
A! Uy hϊế͙p͙ ai đấy!
Cô ngoan ngoãn đi theo Lục Cảnh Nhiên lên xe, ngoan ngoãn ngồi ở một bên. Kiều Vũ một bên khởi động xe, một bên hỏi Lục Cảnh Nhiên: “Lục tổng, hôm nay không có lịch trình, trực tiếp đưa ngài về nhà sao?”
Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ một lúc, nói với anh ấy: “Đi viện nghiên cứu đi.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Thời Yên giải trừ trạng thái ngoan ngoãn, tò mò hỏi: “Viện nghiên cứu? Dưới chướng Hưng Ức còn có viện nghiên cứu sao?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Không phải viện nghiên cứu của Hưng Ức, là tôi lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư.”
Thời Yên càng tò mò: “Nghiên cứu…… Phương diện kia?”
“Ma cà rồng.”
Thời Yên: “……”
Vậy, cô có thể không đi không……
Viện nghiên cứu trong miệng Lục Cảnh Nhiên ở một nơi Thời Yên trăm triệu không nghĩ tới —— ngõ Thanh Nam.
Thời gian này, quán bar trong ngõ Thanh Nam đã mở cửa, cô đi theo Lục Cảnh Nhiên đi vào quán bar tổ chức vũ hội Halloween lần trước, không xác định hỏi anh: “Lục tổng, anh nói viện nghiên cứu ở chỗ này?”
Chọn nơi sáng tạo khác người như vậy sao?
Lục Cảnh Nhiên chỉ phía dưới: “Viện nghiên cứu ở tầng hầm chỗ này. Tuyệt đại bộ phận huyết tộc khác tôi và Kiều Vũ, bọn họ sợ hãi ánh mặt trời, chỉ hành động ban đêm. Quán bar dù ban ngày không buôn bán, cũng sẽ không có người hoài nghi.”
Thời Yên bừng tỉnh: “Thật là cơ trí.”
Theo như lời Lục Cảnh Nhiên, tầng hầm quán bar được bố trí thành một phòng thí nghiệm lớn, bày không ít thiết bị tinh vi Thời Yên không đọc nổi tên. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy trong không khí có một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Lục Cảnh Nhiên dẫn bọn họ đi đến một cửa phòng màu trắng, ấn vài cái trêи màn hình tinh thể lỏng, cửa phòng liền “Tích” một tiếng mở ra.
Trong phòng có một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc áo blouse trắng, đang chuyên chú nhìn dụng cụ trước mặt. Nghe thấy thanh âm đẩy cửa, anh ta quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Làn da anh ta tái nhợt, cơ hồ không nhìn thấy một chút huyết sắc, khí chất lại rất nho nhã, cực kỳ giống phần tử tri thức xã hội nhân loại.
“Sao anh lại tới đây?”
Lục Cảnh Nhiên nhướng mày, đi vào nói: “Làm người đầu tư lớn nhất của phòng thí nghiệm, tôi tưởng tôi có quyền lợi quan tâm tiến độ thử nghiệm một chút.”
Người nọ tựa hồ đối với anh tới chơi có chút không kiên nhẫn: “Nhanh, nếu anh không quấy rầy tôi, sẽ càng mau.”
Thời Yên lập tức nhìn anh ta với con mắt khác, oa, vị tiến sĩ này rất có cốt khí, cũng dám nói chuyện với Lục tổng như vậy.
Anh ta sẽ không sợ anh ngừng đầu tư sao.
Không biết vì sao, người nọ bỗng nhiên quay đầu đi tới, nhìn cô một cái. Thời Yên bị anh ta nhìn đến giật mình, cười chào hỏi với anh ta: “Tiến sĩ tiên sinh, chào anh.”
“Anh ta tên James.” Lục Cảnh Nhiên nói.
James hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi, tựa hồ có vài phần hứng thú với Thời Yên: “Anh lại mang theo một nhân loại bên cạnh.”
Khóe môi Lục Cảnh Nhiên khẽ mím, nói: “Cô ấy cùng nhân loại bình thường có chút không giống nhau.”
James lạnh lùng trào phúng nói: “Xác thật không giống nhau, máu cô ấy rất thơm ngọt, tựa như thuốc kϊƈɦ tình, anh lại nhịn được.”
Thời Yên: “???”
Thuốc gì cơ??
“Tôi quả nhiên không nên tới.” Lục Cảnh Nhiên xoay người, đi về phía ngoài cửa, “Có thành quả trực tiếp cho tôi biết.”
James lắc lắc ống nghiệm chất lỏng màu đỏ, nhìn nó chậm rãi sinh ra biến hóa: “Nghe nói tối hôm qua anh bị sát thủ tộc Asam tập kϊƈɦ?”
Bước chân Lục Cảnh Nhiên dừng một chút, cười hừ nói: “Tin tức quán bar quả nhiên nhanh nhạy.”
Đề cập chuyện Lục Cảnh Nhiên bị tập kϊƈɦ, thần sắc Kiều Vũ cũng nổi lên biến hóa. Tối hôm qua là anh thất trách, may mắn tổng giám đốc cuối cùng hữu kinh vô hiểm. Nhưng những người đó không khỏi cũng quá lớn mật.
James nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên, khẽ nhếch khóe miệng: “Hy vọng anh có thể sống đến ngày thí nghiệm thành công.”
“Anh vẫn nên quan tâm bản thân mình đi.” Lục Cảnh Nhiên quay người lại, nhìn thoáng qua Thời Yên đứng ở cửa, “Còn ngốc cái gì? Đi thôi.”
“Á.” Không biết có phải bởi vì lời nói vừa rồi của James hay không, bước chân Lục Cảnh Nhiên rời đi nhanh hơn khi đến, chân anh vốn dĩ đã dài, lại dùng tần suất đi đường này, Thời Yên chỉ có chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh, “Lục tổng, James đang làm thí nghiệm gì thế?”
Lục Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, Thời Yên vội nói: “Không tiện lộ ra coi như tôi không hỏi!”
Lục Cảnh Nhiên rất nhẹ thở ra một hơi, thần sắc buông lỏng hơn vừa rồi: “Thí nghiệm thay đổi hệ thống vị giác huyết tộc.”
“Thay đổi hệ thống vị giác huyết tộc?” Thời Yên theo bản năng mà lặp lại mấy chữ này, “Thay đổi như thế nào?”
“Nếu thí nghiệm thành công, huyết tộc cũng có thể nếm hương vị món ăn nhân loại.” Lục Cảnh Nhiên nói, “Hiện tại huyết tộc rất nhiều lúc không thể không cùng ăn với nhân loại, điều này không khác gì khổ hình với huyết tộc. James vì để huyết tộc dung nhập xã hội hiện đại tốt hơn, liền bắt đầu tiến hành thí nghiệm cải tạo hệ thống vị giác.”
Chẳng qua thí nghiệm của James từ trước đến nay đều tương đối tàn nhẫn.
Thời Yên không biết mấy cái này, cô bình phẩm lời Lục Cảnh Nhiên, tự đáy lòng nói: “Lục tổng, bàn tay vàng của anh còn mở lớn hơn tôi.”
“Bàn tay vàng?”
“Ách, chính là ý rất lợi hại.”
“Cũng không tính, James nói qua, dù thí nghiệm thành công, hiệu quả cũng chỉ là trong thời gian ngắn, hơn nữa dù có thể nếm ra hương vị, đồ ăn nhân loại cũng hoàn toàn không thể làm chúng tôi có cảm giác no bụng.”
“Có thể nếm ra hương vị là được, dù sao nhân loại chúng tôi ăn những cái đó, cũng là vì ăn ngon.” Chỉ muốn no bụng, ăn cơm tẻ là được.
Lục Cảnh Nhiên cười một chút, ngồi trở lại trêи xe: “Tôi đưa cô về trước, ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt, đêm nay ngủ sớm. Hy vọng ngày mai cô đi làm có tinh thần chút.”
Thời Yên mím môi, nhắc nhở anh: “Lục tổng, ngày mai là thứ bảy, pháp luật quy định là ngày nghỉ.” Cô nói tới đây, lại làm ra vẻ chớp mắt vài cái với Lục Cảnh Nhiên, “Nhưng nếu thứ bảy anh cũng muốn gặp tôi, chúng ta có thể đi hẹn hò.”
“……” Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một lát, cười với cô, “Được thôi, ngày mai tôi muốn đến nơi khác công tác, cô cũng cùng đến đây đi.”
Thời Yên: “……???”
Cô nói hẹn hò là ăn cơm dạo phố xem phim, không phải công tác! Kém!