Hạ Tịch đang định quay lại động thủ với người kia thì nghe thấy một giọng nói: "Cô thấy bất ngờ đúng không? Vì sao cô gái trong ảnh lại giống tôi và Tiểu Hạ thế."
Thì ra đó là Tiểu Nhiên, do phát hiện trên tầng 3 có ánh sáng nên đã đi lên kiểm tra thử nhưng có vẻ như cô ấy không có ý định báo chuyện này với nữ quản gia, ngược lại còn mang nhiều tâm sự đến nói chuyện với cô. Hạ Tịch nhìn vào bức ảnh kia một lần nữa rồi trả lời: "Đúng vậy."
Tiểu Nhiên cúi mặt xuống thở dài, kể cho cô nghe về quá khứ năm xưa:
- "Thực ra chúng tôi là tam bào thai, vì một lí do nào đó mà ba mẹ đều đã vứt bỏ chúng tôi đi. Người trong ảnh là chị cả của tôi, Tiểu Mộc. Mặc dù chỉ sinh cách nhau thời gian k lâu nhưng chị ấy là người trưởng thành nhất và có thể lo chu toàn mọi chuyện. Đúng như lời Tiểu Hạ nói, chúng tôi là do nữ quản gia nhặt về và nuôi nâng, nhưng chị ấy lại không nói chính là nhờ Tiểu Mộc cầu xin mà ba chị em tôi mới có ngôi nhà êm ấm.
Đến năm chúng tôi 16 tuổi, cũng là lúc thiếu gia chuyển ra ở riêng, người giám hộ là bà ấy được thăng chức trở thành quản gia trong nhà, giúp đỡ cả ba chúng tôi làm việc suôn sẻ ở đây. Trong khoảng thời gian đó, Tiểu Hạ nảy sinh tình cảm với thiếu gia nhưng chỉ âm thầm đứng nhìn. Còn Tiểu Mộc, chị ấy lại là người được thiếu gia để ý.
Cũng không khó nhận ra rằng, Tiểu Mộc là người vượt trội nhất trong số chúng tôi, chị ấy có cả nhan sắc lẫn tài ăn nói, trí tuệ cũng hơn hai người em rất nhiều. Bởi vậy mà cuộc sống của chị ấy luôn rất suôn sẻ, và đây chính là lý do Tiểu Hạ luôn ghen ghét, đố kỵ với chị ấy.
Tiểu Mộc và thiếu gia là mối tình đầu của nhau, yêu nhau đến năm thứ 3 thì bị phu nhân và lão gia phát hiện, ngăn cấm kịch liệt. Nhưng dù nói thế nào, thiếu gia cũng không nghe, nhất định muốn một lòng một dạ với chị tôi.
Sau nhiều những ngày tháng giằng co không có kết quả, quan hệ của thiếu gia và gia đình dần rạn nứt, sự ghen ghét của Tiểu Hạ với Tiểu Mộc cũng càng lớn. Và..."
Lời nói đột nhiên ngắt quãng, Hạ Tịch để ý thấy những giọt nước mắt đã rơi lã chã trên nền đất, cùng với đó là sự run rẩy của cơ thể Tiểu Nhiên. Hạ Tịch vỗ vai an ủi và gặng hỏi: "Và thế nào, chuyện gì đã xảy ra?"
- "Và... Tiểu Hạ đã đẩy Tiểu Mộc xuống một dòng sông. Lúc ấy tôi ở trên tầng, qua lớp kính đã nhìn thấy tất cả, đến giờ vẫn chưa thể chấp nhận đuoecj chuyện này. Tiểu Hạ phát hiện ra sự bất thường của tôi cũng đã đoán được và uy hiếp tôi, biến tôi trở thành người làm chứng cho chị ấy.
Tin Tiểu Mộc mất tích đến tai thiếu gia, ngài không ăn không uống, cực kỳ buồn bã. Sau 3 ngày khóa mình trong phòng, thiếu gia đã ra ngoài với một con người khác hẳn, đưa tất cả các món đồ liên quan đến Tiểu Mộc lên tầng 3 và đặt nó làm cấm địa, như vậy cũng đủ hiểu thiếu gia đã yêu chị ấy đến mức nào.
Thiếu gia còn trở nên thân thiết và lấy lòng được nhiều người, đặc biệt là quan hệ của ngài với gia đình đã tốt đẹp, thậm chí còn hơn cả khi trước. Trở thành chủ tịch trẻ năm 24 tuổi, thiếu gia luôn có những bước đi đúng đắn và hành tung bí ẩn không ai có thể biết được.
Tiểu Hạ thì vẫn luôn như vậy từ hôm ấy, chị ấy làm tôi sợ hãi. Người có thể làm tất cả vì tình yêu, chưa bao giờ là đơn giản.
Tin tức về Tiểu Mộc khi được tìm kiếm đều không có, như một dạng biến mất hoàn toàn trên thế giới vậy. Đến bây giờ, chỉ có thể khẳng định chị ấy đã không còn trên đời..."
Tiểu Nhiên cố nén nước mắt, đưa tay sờ lên bức ảnh của người chị mà mình yêu thương nhất với ánh mắt long lanh đầy mong nhớ. Hạ Tịch không dám tin vào những gì mình nghe thấy, Tiểu Hạ, vậy mà lại là người như vậy. Trong nhiệm vụ lần này, cô đã từng coi cô ấy là bạn. Cuối cùng... vẫn là cô đã xem thường những người như vậy rồi.
Tiểu Nhiên nén lại nước mắt, nói ra một bí mật nữa: "Trước đây, Tiểu Hạ vô tình biết được một nữ người hầu cũng thích thiếu gia, còn hay mơ mộng đến cái cảnh được làm bà chủ của căn nhà này. Chị ấy cũng không thể khống chế được mình mà làm cho gia đình của cô ta gặp nạn, cuối cùng cô người gầu kia cũng phải nghỉ việc. Tôi kể cho cô những việc này đều là vì muốn tốt cho cô, đừng có tình cảm với thiếu gia."
Hạ Tich bất ngờ, chỉ vào bản thân: "Tôi thích anh ta ư, không có chuyện đó đâu, cô lo xa rồi."
- "Tôi chỉ nhắc nhở thôi, mau chóng đi xuống đi, để người khác nhìn thấy thì không dễ đối phó đâu."
Nói rồi, cô cùng Tiểu Nhiên lén đi xuống, coi như chưa biết chuyện gì. Mọi người khi này cũng đã hoàn tất công việc vệ sinh, giờ chỉ nấu vài món ăn đơn giản. Đến tối, tất cả đều về phòng, ổn định chỗ trên giường, Tiểu Hạ vắt tay lên trán, chủ động nói chuyện với Hạ Tịch:
- "Mai là ngày lấy lương rồi, nếu nhà cô cần tiền thì có thể lấy phần lương của tôi. Dù sao thì tôi và Tiểu nhiên cũng chỉ có ở đây, không dùng gì nhiều."
Hạ Tịch cười khách sáo rồi đáp lại: "Không cần đâu, có chút như vậy cô giữ lại đi, nhà tôi không cần gấp lắm."
Cô ta đột nhiên cười lớn: "Chút sao? Mỗi tháng Phó gia đều trả cho chúng ta 15 triệu, đủ cho cả một nhà ăn rồi."
Hạ Tịch khá bất ngờ, chỉ gật gù, không ngờ tới lương của họ lại cao vậy, thế này thì sao có thể nghèo đến độ mặc quần áo nhăn nhúm như cô được. Tiểu Hạ lại nói: "Cậu không biết mức lương ở đây thì sao lại vào đây làm việc."
Cô vẫn chỉ cười: *Chẳng phải do cái tên kia ư, kế hoạch đang là người cấp cao hơn anh ta, giờ lại làm kẻ hầu người hạ của hắn.* - Rồi không còn gì để nói, cả ba đều im lặng nằm yên trên giường. Hạ Tịch trong sự rảnh rỗi lại suy nghĩ về lời Tiểu Nhiên nói, có thật sự người lương thiện này là một vố người mà Tiểu Nhiên kể không?
Tự đáp, tự hỏi mãi rồi vẫn không có câu trả lời, cô chỉ đành gác chuyện đó lại mà chìm vào giấc ngủ sâu...
...☆~= Hết Chương 18 =~☆...