Cung Loạn Thanh Ti

Chương 168: Phiên Ngoại (5) (H): Uyển Phi thiên




Sau đó, Thanh Sanh làm mạt chược, nàng liền kéo ta chơi cùng. Ta phát hiện ra Nguyệt Tịch suy nghĩ thông minh, có thể thắng rất dễ dàng, đôi khi ta cũng bày ra bộ dáng buồn bã không cam tâm, nàng liền tới xếp bài cho ta, hơn nữa còn chu đáo dạy ta chơi thế nào cho tốt.

Đêm đó sinh nhật Thanh Trúc, Thanh Sanh có ủ rượu mai tử, rượu trong veo thơm ngát, mọi người đều có chút quá chén. Không phải vẫn có câu uống rượu tiêu sầu sao, ta uống rất nhiều, tự mình say, chỉ có say mới có thể xua tan cái cảm giác cô độc vẫn bám lấy ta như hình với bóng kia. Mỗi khi đêm đến, loại cô độc trống rỗng này luôn phủ lấy ra, làm cho ta đau đớn bế tắc.

Ta đột nhiên có chút cao hứng, ánh mắt mông lung đi, khẽ ngân nga một khúc. Ống áo nhẹ vung, liền đứng lên múa một khúc "Túy Linh Lung", khúc này trước kia chỉ vì Hoàng đế mà múa, nay, coi như là vì ta mà múa một lần đi. Bỗng nhiên lại nhớ tới ngày đó, ta gặp nàng bên Linh Lung hồ.

Ta múa đến say mê, tự do tự tại, lần đầu tiên không phải để quyến rũ mê hoặc người xem, cũng không phải để lấy lòng, chỉ là để thỏa sức bay bổng mà thôi.

Váy mỏng hồng sa phiêu phiêu theo gió, như cỏ lau đung đưa, mềm mại lại ưu sầu. Giống như lần đó, ta gặp nàng bên cầu gỗ, chứng kiến nàng mềm yếu đau buồn.

Ta muốn nàng nhìn thấy ta lúc này, lúc ta đẹp nhất.

Mọi người đều vỗ tay khen ngợi, tán thưởng không dứt, ta cũng chỉ mềm mại cười. Ta dừng động tác, mũi chân trụ lại vững vàng, xoay người nhìn về phía nàng đang ngồi, thầm mong có thể thấy được ánh mắt tán thưởng đầy tươi đẹp của nàng.

Nhưng ngoài dự liệu của ta, nàng lại đang dựa trong ngực Thanh Sanh, hai mắt phủ một tầng sương mù, gò má đỏ hồng, hai tay vòng lên ôm lấy cổ Thanh Sanh. Nàng kề sát bên tai, mấp máy nói nhỏ, trên mặt biểu lộ tình ý rõ ràng.

Chẳng biết tại sao, bóng đêm lờ mờ mơ hồ như vậy, bản thân ta cũng chuếnh choáng say, mà một màn kia lại hiện lên rõ ràng ngay trước mắt. Ngay cả một cái nhăn mày, hay một nụ cười của nàng, ta đều nhìn rõ.

Trong lòng ta đột nhiệt dấy lên một ngọn lửa nóng rực, đằng đằng thiêu đốt, cả người nóng lên, không biết là do men rượu hay tức giận. Bản thân ta cũng vô cùng kinh ngạc, ta không rõ ràng, cũng không thể suy nghĩ nhiều hơn. Ta chỉ nghĩ được một điều, ấy là tới kéo nàng ra khỏi Thanh Sanh, càng nhanh càng tốt.

Bước chân ta không vững, trước mắt có chút mơ hồ, nhưng vẫn một đường đi tới trước mặt hai người kia, dùng sức kéo nàng ra khỏi Thanh Sanh. Nàng liều mạng đấu tranh vung loạn, Thanh Sanh ngồi một bên nhìn màn này, ánh mắt khó xử lại phức tạp, nhưng sau đó cũng là bước đi.

Thanh Sanh không chút nào lưu luyến làm cho Nguyệt Tịch sửng sốt không che giấu, ánh mắt mất mát, khóe miệng cười khổ, sau cùng là đưa tay với lấy bầu rượu trên bàn, rót ra. Men say trên mặt càng nồng đậm, gò mà ửng hồng, nàng tùy ý lau miệng, cười ra tiếng, tiếng cười đắng chát, cũng làm lòng ta nổi lên chua xót.

Ta nhìn nàng, đưa tay xoa trán. Rượu này tác dụng chậm, làm cho đầu đau muốn nứt, thần trí cũng không rõ ràng. Ta cho Thanh Trúc về nghỉ ngơi, kéo Nguyệt Tịch về phòng. Nàng kịch liệt giãy dụa, liên miệng lẩm bẩm, nàng muốn ở bên Thanh Sanh, nhất định phải là Thanh Sanh.

Tuy là không nhìn thấy mặt ta, nhưng ta cũng biết hẳn là giờ phút này sắc mặt ta không tốt đi. Xanh mét lại nóng rực, ta dùng sức kéo cánh tay nàng, có chút thô lỗ ném nàng lên trên giường, giống như muốn trừng phạt nàng, dám không để ta vào mắt, dám làm ta khó chịu trong lòng.

Nàng nằm trên giường, có vẻ đã an tĩnh lại một chút, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng, nói nàng đau quá, đau đầu, và cả đau lòng. Giọng nói mềm dính đáng thương, nước mắt trong suốt như hạt châu chảy dọc theo khóe mắt, nhỏ trên gối, thành từng vết loang lổ.

Ta ngồi xuống, đưa tay xoa hai bên huyệt thái dương nàng, mong có thể hóa giải chút đau đớn. Tiếng khóc của nàng cũng nhỏ dần, đột nhiên nàng bật dậy ôn chầm ta, cằm đỡ trên vai, ta có thể cảm nhận được nước mắt nàng chạy vào cổ, nàng nhẹ giọng thì thầm,

"Thanh Sanh, Thanh Sanh... đừng đi..."

Ta đẩy nàng ra, tung mình đè trên người nàng, ngón tay phác thảo đường nét khuôn mặt nàng, gằn giọng nói, "Mở mắt... mau mở mắt, nhìn ta", nàng miễn cưỡng mở mắt, ánh mắt như nai con sa bẫy, bối rối cầu xin giúp đỡ. Chợt nàng vòng tay qua cổ qua, thiếp môi hôn lên, giọng nỉ non truyền tới theo hơi thở ấm áp,

"Thanh Sanh... muốn ta..."

Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại mà nóng rực, đốt lên một ngọn lửa trong cơ thể ta, nuốt trọn lý trí của ta, ta bỗng nhiên như phát điên, hôn nàng, muốn trừng phạt nàng, lại muốn phát tiết khát vọng thật sâu trong lòng, loại khát vọng đã thật lâu không bùng phát, đã thật lâu bị cô quạnh bào mòn.

Đầu lưỡi càn quét trong miệng nàng, một một tấc quét qua, nàng lại than lên một tiếng, e lệ đáp lại. Ta mất đi lý trí, cũng không biết tại sao lại như vậy, ta chỉ biết, ta tuyệt đối không cho phép trong lòng lại có một người khác, ngoài ta.

Ta rút xuống cây trâm của nàng, cởi bỏ y phục, để cho một cỗ thân thể tuyết trắng hiện lên trước mắt. Ta hạ môi quét qua từng tấc da thịt, in dấu từng đạo ấn ký chỉ thuộc về một mình ta.

Lần đầu cùng nữ nhân làm chuyện thân cận thế này, cảm giác quả thực vô cùng khác biệt, cơ thể như mỹ ngọc, mềm mại tinh tế. Ta hôn lên tiểu bạch thỏ trước ngực nàng, liền nghe được tiếng than nhẹ, vừa như khó chịu lại vừa như vui mừng. Ta hiểu, thì ra nữ nhân cũng có thể cho nữ nhân cảm giác này.

Giống như đang thăm dò một bảo vật, ta chậm rãi khám phá cơ thể nàng, dò xét từng tấc, cơ thể nàng cũng theo đó đáp lại, động tình phiếm hồng, làm cho lòng ta mềm nhũn một mảnh.

Ta chế trụ tay nàng, mười ngón đan xen, da thịt ấm áp mềm mại kề sát, khít khao như muốn khảm vào nhau, không còn một chút khe hở.

Vuốt ve giữa bắp đùi nàng, da thịt bóng loáng như mỹ ngọc, làm cho tinh thần ta trở nên run rẩy, tê dại khó nhịn. Ta đình chỉ động tác, chỉ là cứ như vậy vuốt ve nàng, trong lòng tràn đầy tư vị ngọt ngào.

Thân thể nàng ngày nàng nóng lên, tiếng nỉ non than thở phát ra không ngừng, mềm mại mê người, mỗi một tiếng phát ra đều rơi vào lòng ta, dẫn dắt tim ta, làm cho ta trào lên một cảm giác, nhất định phải có được khối bảo vật này.

Nguyệt Tịch khó nhịn cọ xát thân thể của ta, ta chống đỡ giữa hai chân nàng, cảm nhận được nơi kia đang nóng rực khẽ run, ấm áp ướt át. Ta đưa tay xuống lướt qua, nàng run lên bần bật, phát ra một tiếng yêu kiều, giống như lòng ta là một dây cung, mà nàng, nhẹ nhàng gảy lên.

Ngón tay ta đi vào, trong nháy mắt liền bị vách tường ấm áp bao phủ, như có một đôi môi ngậm lấy ngón tay, lòng ta nhảy lên kịch liệt. Ta vừa phát hiện một bảo vật trân quý, cảm giác này làm người ta mê luyến không dứt.

Ta ở phía trên nàng, tay di động ra vào trong nàng, như đang tự do nhảy múa.

Có lẽ, sớm mai thức dậy, nàng sẽ nhìn thấy những ấn ký kia, dấu vết chỉ thuộc về mình ta.

Có lẽ, từ nay trở đi, nàng sẽ oán ta vô cùng, hận ta tận xương, thủy chung dứt khoát không còn dây dưa gì đến ta.

Nhưng chí ít, ngay lúc này, nàng đã là của ta rồi.

- --Hết---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.