Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: "Cảnh Hoằng năm thứ ba, Thái hoàng Thái hậu Nạp Lan thị hoăng thệ, toàn dân đau lòng thương xót, Đại chu cấm mở yến cấm thọ hỷ, cấm thanh nhạc cấm múa hát trong ba năm, một lòng hiếu kính tổ tiên!".
Hoa thành Tây Đô, Thanh Sanh lặng người ngẩn ngơ đứng nhìn một phó văn trắng tinh trên tường, vừa dán đè lên phó văn màu vàng nhạt của Thái hoàng Thái hậu mấy ngày trước. Phó văn còn mới, ở trên ghi rõ ràng rành mạch: "Thái hậu Đoan thị, Đại Chu chi mẫu, Cảnh Hoằng năm thứ ba, hoăng thệ!".
Chữ vừa vào đại não đã bùng nổ, Thanh Sanh xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, gương mặt trách bệch không còn tia huyết sắc, "Tuyệt đối không có khả năng, nhất định không thể như thế, nàng kiên cường như thế, sao có thể vì Thái hoàng Thái hậu hoăng mà đau lòng tới mức chết theo. Không thể nào, nhất định không thể, nàng đã hứa với ta, nhất định sẽ sống sót, nàng đã hứa với ta...".
Thanh Sanh lầm bầm thì thào, nàng muốn lấy ra khăn lụa trong ngực áo, muốn lấy ngọc bội đang đeo bên thắt lưng, nhưng nàng thậm chí còn không có sức di chuyển bàn tay mình. Từ thân thể tới tâm trí đều là hư không, nàng ngã ngồi trên mặt đất không đứng lên nổi, ngơ ngác nhìn quanh, tựa như mong cầu ai đó cho nàng một lời xác thực. Nàng muốn nói, van cầu các người, cầu các ngươi nói với ta, phó văn này là giả, là giả mà thôi, nhưng người tới người lui, ai đi qua cũng chỉ cho nàng một ánh mắt thương cảm đồng tình. Đúng vậy, ánh mắt thương cảm của các ngươi, là các ngươi thương hại ta sao, thương hại ta ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không thể bảo vệ, chỉ có thể để mặc nàng ở nơi cung cấm lạnh lẽo, để nàng có kết cục này.
"Thanh Sanh...", Trữ Tử Mộc vừa chọn xong một bộ xiêm y, quay đầu nhìn lại đã thấy Thanh Sanh ngã ngồi trên đất, thất hồn lạc phách.
"Không phải như thế này... sẽ không...", Thanh Sanh vận hết sức lực gượng dậy, bắt lấy tay Trữ Tử Mộc, vừa quyết tâm vừa tuyệt vọng, "Tử Mộc, đi thôi, chúng ta hồi kinh... Không thể như thế này".
Thanh Sanh lại đột nhiên lóe lên tia hy vọng, hào hứng nói, "Tử Mộc, nhất định là do nàng chán ghét phải ở lại trong cung, cho nên mới giả hoăng... cũng giống như nàng... phải rồi, chắc chắn là như thế. Đi thôi, chúng ta tới đón nàng xuất cung, nhất định là vậy".
Trữ Tử Mộc quay đầu nhìn phó văn dán trên tường, thần sắc không tránh khỏi đại biến, trong lòng đủ loại tư vị đan xen, vẫn miễn cưỡng cười cười, "Phải... phải, có thể là như vậy".
"Chúng ta hồi kinh, hồi kinh!", Thanh Sanh gọi Lâm Hà tới, cho nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc cùng thực phẩm, lập tức lên đường hồi kinh.
Ba người gần như không ngủ không nghỉ, mười ngày sau rốt cuộc cũng tới Kinh thành. Thanh Sanh thuê hai phòng hảo hạng ở khách điếm, một gian cho nàng cùng Trữ Tử Mộc, một gian cho Lâm Hà.
"Tử Mộc, nàng cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt, một mình ta đi là được rồi", sau khi sắp xếp xong xuôi Thanh Sanh mới nói, nói xong liền xoay người muốn rời khỏi.
Trữ Tử Mộc chạy tới ôm lấy nàng từ phía sau, cánh tay vòng qua eo giữ chặt, "Ta đi cùng ngươi, ngươi không được bỏ lại ta", Thanh Sanh xoay người lại, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của người kia đang cất giấu một tầng lo lắng bất an, nàng đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên trán Trữ tử Mộc, rồi cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Tường thành cao lớn hiện lên trước mắt, trước cửa cung đỏ thắm có hai nhóm binh lính đang đứng gác. Trữ Tử Mộc đeo mạng che mặt, kiên nhẫn đứng bên Thanh Sanh, nửa bước cũng không chịu rời.
Từng ngày qua đi, cho tới khi tiết trời đã vào đông, thời tiết rét lạnh, Thanh Sanh khoác một cỗ trường bào nhồi lông, bao bọc lấy bàn tay nàng, đưa tới bên miệng thổi thổi hơi ấm, nhưng ánh mắt vẫn nhất nhất nhìn về phía cửa cung, chưa từng rời mắt. Từ cửa cung, đã có biết bao lượt xe ngựa cùng kiệu liễn ra vào tấp nập, cho nên Thanh Sanh đứng đợi ở nơi rất gần, như thế Đoan Nhược Hoa vừa nhìn đã có thể nhận ra nàng. Nhất định, Thanh Sanh tin nàng nhất định sẽ không chết, tin nàng biết mình đang chờ đợi nàng, những suy nghĩ này không hiểu sao lại vô cùng chắc chắn trong đầu Thanh Sanh.
Từ khi sáng sớm tinh mơ tới khi cửa cung đóng lại, Thanh Sanh lúc này mới kéo thân thể đã sớm cứng ngắc vì lạnh về khách điếm, dung nhan tiều tụy mỏi mệt, nhưng ánh mắt luôn kiên cường chấp nhất.
Đã qua một ngày, hai ngày, ba ngày... Thanh Sanh cứ như vậy canh chừng trước cửa cung, mà Trữ Tử Mộc cũng luôn kiên trì theo nàng tới đây. Nàng đau lòng cho Trữ Tử Mộc phải chịu tiết trời lạnh giá, không muốn người kia phải chịu khổ vì mình, nhưng cũng không còn cách nào khác, liền cho Lâm Hà đánh xe ngựa tới, để cho Trữ Tử Mộc có thể ở trong nghỉ ngơi.
---
"Tên tiểu tử này lại tới nữa rồi", một tên quan binh gác cửa cung nhận ra nàng, mở miệng bắt chuyện.
"Tới rồi, ta có mang theo rượu, trời lạnh, uống đi", Thanh Sanh ném tới cho hắn một bầu rượu, hắn liếc nhìn đánh giá nàng một lúc, sau mới ngửa đầu uống. Rượu vừa vào miệng đã tỏa ra hương nồng mà thuần, hơi ấm lan khắp tới cơ thể.
"Rượu ngon, rượu ngon a", hắn vui vẻ khen ngợi, dường như không muốn trả lại bầu rượu.
"Uống hết đi, quan đại ca không đuổi ta đi là được rồi", Thanh Sanh thản nhiên đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào cửa cung.
"Tiểu tử ngươi ngày nào cũng tới đây chờ đợi, là đợi ai thế? Nơi đây cũng không phải nơi tầm thường, cẩn thận đắc tội với ai đó quyền quý, cẩn thận cái đầu của ngươi", hắn vừa uống rượu vừa nói, đoạn, lại chuyển bình rượu cho huynh đệ đang đứng bên.
"Ta có hẹn với người kia, chắc chắn sẽ đợi được", Thanh Sanh đáp, ý tứ sâu xa, rồi đột nhiên lại thấy Trữ Tử Mộc đã xuống xe ngựa, liền đi tới. Nàng nắm bàn tay có chút lạnh lẽo của Trữ Tử Mộc, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Hôm nay trời lạnh, nàng quay về khách điếm trước đi thôi".
"Nếu ngươi nhất định muốn đợi nàng, ta sẽ cùng đợi với ngươi, tóm lại, đời này ngươi đừng mong có thể vứt bỏ được ta", Trữ Tử Mộc cố chấp lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng lên vì lạnh. Nàng nói lời này khiến cho Thanh Sanh càng đau lòng, lời nói ra kiên cường bá đạo, nhưng ngữ điệu lại phảng phất vắng vẻ bất an.
"Tử Mộc...", Thanh Sanh nhìn nàng như vậy cũng khó chịu trong lòng, đưa tay nàng áp lên sườn mặt mình. Không thể nói gì hơn thế, chỉ có thể nhìn thật sâu vào trong mắt nàng. Là tình là nghĩa, không buông được bên nào, đối với người khác có thể là một loại phúc phận, mà đối với nàng đây phần nhiều là một loại áy náy tự trách, chỉ cần vô tâm một chút, lơ đãng một chút liền có thể tổn thương một trong hai người.
"Được rồi, không cần nghĩ nhiều nữa, ta cũng không tức giận", Trữ Tử Mộc biết nàng lại đang áy náy, khiêu mi ném cho nàng một cái trừng mắt, rồi lui vào trong vòng tay nàng, nhả ra một làn khói trong không khí lạnh căm.
Ngày qua ngày, chưa từng thấy được thân ảnh của Vân Khuynh, cũng chưa từng cảm nhận được khí tức của Đoan Nhược Hoa, nửa điểm hy vọng cũng dần mất đi. Cứ là một cỗ xe ngựa từ trong xuất cung Thanh Sanh đều đánh giá cẩn thận, nhưng vẫn không phải người nàng đang chờ. Dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng thực sự niềm tin trong nàng đang dần cạn kiệt.
Tiết đại hàn sắp tới, trời càng rét đậm. Từ lúc báo tang Thái hậu tới nay đã là gần hai tháng, từ khi nàng bắt đầu chờ đợi tới nay cũng đã hơn một tháng, Đoan Nhược Hoa đáng ra đã có đủ thời gian xuất cung, tại sao vẫn chưa có chút tin tức đây?
---
"Lý đại ca, rượu tới đây", Thanh Sanh ném một bình rượu tới cho tên đầu lĩnh gác cửa cung, người nọ bắt được bầu rượu, không nói không rằng uống liền một ngụm, thần sắc cũng trở nên thoải mái,
"Nói đi, tiểu tử ngươi ngày ngày mang rượu tới đây là có ý đồ gì?"
Thanh Sanh lắc đầu, hỏi, "Đại ca, thời gian gần đây nhập cung xuất cung có điểm gì đặc biệt không?",
"Thái hoàng Thái hậu hoăng, sau đó mấy ngày Thái hậu cũng hoăng, đại tang trùng nhau, trong cung gấp gáp lo liệu tang sự. Nào là cho hòa thượng nhập cung siêu độ, rồi đại thần quan chức, vương thân cũng tới, người người ra vào không dứt, đương nhiên là hỗn loạn thành một đống", hắn xoa xoa bàn tay đã cứng ngắc vì lạnh vào nhau, dựng cổ áo lên cao tới cằm.
"Vậy, có nữ nhân hay cung nữ nào xuất cung hay không?", Thanh Sanh thử lơ đãng hỏi một câu, hắn liền liếc nàng một cái, "Người ra vào nhiều như thế, sao ta có thể nhớ được?".
Nàng đã lường trước hỏi hắn cũng chẳng được thêm thông tin gì, nhưng chỉ cần nàng còn niềm tin, nàng vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, nhất định không từ bỏ, nhất định sẽ không.
Lại là một ngày chờ đợi vô ích, khi bóng đêm đã buông xuống, khi cửa cung đã đóng chặt, lúc này nàng mới run rẩy đi tới xe ngựa.
"Lâm Hà, về khách điếm thôi".
Trữ Tử Mộc nhét bình nước nóng vào tay nàng, bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo như băng.
"Người ta lạnh, nàng đừng ngồi gần", Thanh Sanh gỡ tay nàng xuống, lại trả lại bình nước nóng cho Trữ Tử Mộc, "Vào tiết đại hàn rồi, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh, sẽ vô cùng mệt mỏi khó chịu. Phải rồi, ngày mai nàng cũng tới nguyệt sự, đừng theo ta tới, cứ ở lại trong tửu điếm nghỉ ngơi là tốt rồi", Thanh Sanh chu đáo tỉ mỉ, nhớ rõ cả ngày Trữ Tử Mộc tới nguyệt sự mà ngay cả bản thân nàng cũng quên. Đơn giản như vậy cũng đủ khiến cho nàng cảm thấy ấm áp hạnh phục, mệt mỏi cũng đều đã tiêu tan.
---Hết chương 139---
Editor lảm nhảm: Cảnh Hoằng năm thứ nhất, Thái phi Trữ thị hoăng thệ. Cảnh Hoằng năm thứ ba, Thái hoàng Thái hậu Nạp Lan thị hoăng thệ, Thái hậu Đoan thị hoăng thệ TvT
Mấy vị nương nương, welcome to "hội cơm hộp hoàng cung", có Hoàng hậu Phú Sát Dung Âm and Kế hậu Ô Lạp Na Lạp thị từ vũ trụ Diên Hy, có Hoàng hậu Phú Sát Lang Hoa and Quý phi Cao thị từ vũ trụ Như Ý truyện đang đợi, thật quá sôi động đi :v