Ngày hôm sau, sáng sớm.
Tướng sĩ Hắc Hổ quân đã sớm xếp thành hàng thành đội, trang nghiêm ngay ngắn. Trữ Viễn Võ đang mang một thân khôi giáp nhung trang, vai rộng lưng thẳng, mày kiếm mắt sáng lại càng tăng vẻ uy phong lẫm liệt, không cần đao kiếm cũng đủ dọa người sợ. Bên cạnh hắn lại là thân đệ Trữ Viễn Chi, ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng giữa mi tâm còn phảng phất hương rượu chưa tan hết.
"Muội thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?", Trữ Viễn Võ đè thấp thanh âm, nghe ra giống như tiếng kêu của một con vịt. Hắn đưa tay lớn che bên miệng, thì thầm bên tai Trữ Tử Mộc, mà cái dáng vẻ lén lút của hắn đương nhiên không thích hợp với bộ dáng Đại Tướng quân, người nhìn vào có chút không thuận mắt.
Trữ Tử Mộc kéo lên một nụ cười nhợt nhạt, đẩy bàn tay của hắn xuống, chỉ lẳng lặng nhìn hắn thật sâu, rồi nàng khuỵu chân thật thấp làm một cái phúc, nhẹ nhàng nói, "Nhị ca bảo trọng". Một Trữ Tử Mộc như thế làm cho hốc mắt Trữ Viễn Võ đỏ lên, nghẹn ngào mở miệng,
"Mộc...", hắn cố kỵ người khác nghe được, lại hạ giọng nói nhỏ,
"Tiểu muội không cần sợ hãi, bất kỳ việc gì, chỉ cần muội muốn làm liền cứ làm, có đại ca ở đây che chở", biểu tình sủng nịch, vô cùng đáng tin cậy.
Rồi ánh mắt hắn lại quét qua trừng Thanh Sanh một cái, coi như là cảnh cáo nàng, mà thấy nàng không hề gợn sóng nên đành hừ lành một tiếng rồi đi tới nói lời từ biệt với Tô Mộ Hàn, tiện thể hàn huyên mấy câu.
"Chăm sóc chính mình cho thật tốt", Trữ Viễn Chi dùng giọng nuông chiều dặn dò Trữ Tử Mộc, nhè nhẹ vỗ trên đỉnh đầu nàng, nếu không phải vì ánh mắt nàng bắt đầu trở nên bất thiện, không chừng hắn còn muốn xoa má nàng không chừng. Qua một hồi mới xoay người, chắp tay thành quyền, bày ra bộ dáng văn ôn võ nhã đối với Tô Mộ Hàn,
"Tô huynh, mấy người chúng ta hẹn ngày khác tái tụ, uống cho thống khoái",
Tô Mộ Hàn nghe vậy, rồi nghĩ đến tửu lưởng kém cỏi của hắn liền không khỏi có chút buồn cười, nhưng cũng ôm quyền đáp lễ,
"Trữ tam huynh, ngày sau nhất định tái tụ".
Trữ Viễn Chi cười nhạt rồi đi tới trước mặt Thanh Sanh, nhìn nàng, rốt cuộc hắn cũng cần phải có thêm thời gian mới có thể quên được. Trữ Viễn Võ trừng mắt liếc hắn một cái, ý nói hắn khiêm tốn một chút. Hai người đứng trước mặt Thanh Sanh, đều thật bình tĩnh, trầm mặc nhìn nàng.
"Dù sao cũng đừng quên, đại môn Trữ gia sẽ vĩnh viễn vì ngươi mà rộng mở", Trữ Viễn Võ hắng giọng, thanh âm vững trãi đĩnh đạc. Hắn phiền muộn vì tiểu muội bị tổn thương, nhưng qua chuyến này cũng đã sớm coi Thanh Sanh là người nhà, tất nhiên cũng có lòng muốn chiếu cố.
"Cũng đừng quên, vòng tay ta sẽ luôn vì muội mà mở rộng...", Trữ Viễn Chi thấp giọng tiếp lời, thanh âm có chút ngượng ngùng, vành tai cũng bắt đầu hồng lên. Trữ Viễn Võ giật mình, nhìn thấy biểu tình Trữ Tử Mộc có biến, liền hăng hái đánh lên vai thân đệ, mắng,
"Lão Tam thối tha, dám mở miệng cầu thân với nàng, đệ không muốn sống nữa a?",
"Mau đi thôi, đừng làm chậm trễ thêm nữa", từ bên cạnh truyền tới giọng nói của Trữ Tử Mộc, nàng đã có chút không kiên nhẫn, cũng chỉ là nói lời từ biệt mà thôi, đâu cần phải mất thời gian tới vậy.
Lúc này Trữ Viễn Võ mới xoay người trở về, nhưng không kìm được mà la lên một câu,
"Gió lớn quá, thổi cát bay vào mắt lão tử rồi...",
"Tướng quân, ngài có nhầm lẫn gì không, ở đây không có cát, mà gió cũng chưa nổi a", Phó tướng vô cùng thức thời nhắc nhở,
"Mụ nội nó, nhà ngươi câm miệng cho lão tử!", Trữ Viễn Võ vung tới một chưởng bạt trên đầu Phó tướng, làm hắn nhếch miệng nhe răng.
Hai người tung mình lên yên ngựa, chiến mã ngẩng cao đầu. Ôm quyền hành lễ lần cuối rồi giục ngựa chạy tới dẫn đầu đoàn binh tướng. Hắc Hổ quân chính thức lên đường, hướng về phía Yến Sơn mà đi, thực thi sứ mệnh của mỗi người trong số họ, bảo vệ giang sơn Đại Chu.
"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp", Thanh Sanh dõi mắt theo những bóng lưng trong đội ngũ Hắc Hổ quân, đột nhiên buông một câu.
"Không hối, cũng không oán", hốc mắt Trữ Tử Mộc cũng đỏ lên, nhưng nàng cũng chỉ nở một nụ cười thản nhiên,
"Quả thật là gió lớn, cát bay vào mắt rồi".
Thấy được đoàn quân đã đi xa, lúc này Thanh Sanh mới thở ra một hơi, rồi đột nhiên tới trước Tô Mộ Hàn mà quỳ rạp trên đất,
"Tô Tướng quân, mong ngài bảo vệ Quý phi nương nương thật chu toàn, ta chỉ xin một đội Kỵ binh mà thôi, ta muốn hồi cung cứu người".
"Dù sao trong cung vẫn còn nanh vuốt của Thích Đức Phúc, ta sẽ dẫn năm trăm quân đi cùng ngươi", Tô Mộ Hàn đáp lại.
"Ta cũng sẽ đi cùng các ngươi", Trữ Tử Mộc lên tiếng.
"Không được!", cả Thanh Sanh cùng Tô Mộ Hàn đều nhất nhất phản đối, mà hắn nhìn thấy Thanh Sanh cũng mở miệng quát Trữ Tử Mộc, liền không khỏi không nghi ngờ mà liếc nhìn nàng.
"Trong cung chưa yên, sợ là vẫn còn có hung hiểm, lúc này Quý phi vẫn chưa nên hồi cung", Thanh Sanh biết được mình vừa thất thố, lại cúi đầu hữu lễ.
"Ý bổn cung đã quyết, không ai có thể quản", tầm mắt Trữ Tử Mộc lại dõi về phương xa, bày ra phong thái Quý phi quen thuộc.
"Quý phi...", Thanh Sanh mở miệng muốn nói, ngữ điệu cũng là lo lắng không yên. Nàng không thể để cho Trữ Tử Mộc mạo hiểm theo mình, nhưng thấy bộ dáng kiên quyết của nàng rồi lại thôi, hơn nữa có cả Tô Mộ Hàn đi theo, hẳn là nàng cũng không nên nhiều lời hơn nữa.
"Thôi, nếu muội đã khư khư cố chấp như thế, ta có chết cũng sẽ bảo vệ được muội mà thôi", Tô Mộ Hàn cuối cùng vẫn là thuận theo ý Trữ Tử Mộc, từ nhỏ tới lớn hắn vẫn chưa bao giờ trái ý nàng, luôn để nàng tùy hứng.
---
Cấm Vệ quân đã quy hàng trước Kỵ binh, năm trăm quân từ Long Thành đi tới Hoàng thành đều thông suốt không bị cản trở, chỉ là muốn tiến vào nội cung có chút khó khăn. Càng vào gần Càn Đức cung, thủ vệ càng được bố trí nghiêm ngặt.
Bởi vì nội cung đã bị phong tỏa, Cấm Vệ quân ở đây cũng không nhận được tình hình từ bên ngoài, không biết rằng Thích Đức Phúc đã tử trận, cũng không biết phần lớn Cấm Vệ quân đã hàng phục. Hai bên thương lượng không được liền đi đến kết cục phải dùng đến binh đao, có điều thủ vệ nơi cung cấm vẫn không phải là đối thủ của Kỵ binh đã chinh chiến nhiều năm nơi sa trường, cho nên đều bị đánh như chẻ tre. Giao chiến ngay trước Càn Đức cung, hẳn là nơi đang giam lỏng Hoàng thượng cùng Thái hậu.
Tiếng chém giết, tiếng quát tháo, tiếng bước chân gấp gáp vang vọng trong thinh không nơi nội cung yên tĩnh uy nghi. Thanh Sanh lăng lăng trường kiếm trên tay, xông lên phía trước, tiến vào giữa vòng vây, mà Trữ Tử Mộc cứ nhất nhất theo sau nàng yểm trợ, thay nàng hóa giải hung hiểm. Tô Mộ Hàn thấy Trữ Tử Mộc không màng sinh tử bản thân lại chấp nhất bảo hộ Thanh Sanh, sắc mặt hắn lại càng âm trầm. Cứ như thế, cả ba người cùng rơi vào trong vòng vây, tựa lưng kháng địch.
Rốt cuộc tàn dư của Cấm Vệ quân đã bị tiêu diệt gần hết, Càn Đức cung ngày càng phóng đại trong tầm mắt. Thanh Sanh không khỏi vui mừng trong lòng, nàng tăng tốc cước bộ chạy tới, chỉ là không ngờ đột nhiên lại nghe thấy một tiếng rít chói tai, theo đó là mười mấy bóng đen lao xuống từ trên tầng mái ngói, ai nấy đều là một thân pháp tinh diệu, trường kiếm trong tay lóe sáng hàn quang. Lưỡi kiếm xé gió mà đến, mang theo tiếng gào thét vô hình, chứng tỏ rằng đây đều là cao thủ, xem ra đều là thủ hạ thân cận của Nam Quận vương.
Thanh Sanh đột nhiên lại trở thành mục tiêu duy nhất của mười mẫy mũi kiếm lạnh thấu xương, nàng liền quay đầu mà chạy thục mạng, chạy về sau ngăn Trữ Tử Mộc đang từ phía kia chạy đến, dùng hết sức lực đẩy nàng về phía Tô Mộ Hàn.
Mũi chân Thanh Sanh điểm một cái, mạnh mẽ nhảy lên không trung, chân khí tản ra tứ phía, thổi cho tà trường sam cùng ống tay áo phất lên. Mười mấy cao thủ vây quanh nàng, dù cho nàng có một thân nội lực phi phàm cũng không khỏi rơi vào thế hạ phong, mà mỗi lần nàng lộ ra sơ hở đều có mũi kiếm đâm tới, khi nông khi sâu xuyên qua áo bào mà đâm vào da thịt nàng, nhưng dù là máu tươi bắn ra nàng cũng tuyệt không đổi sắc. Giờ phút này để tâm trạng rối loạn mới chính là lâm vào nguy nan.
"Bắn tên!", Tô Mộ Hàn hét lớn một tiếng, hàng cung thủ đang xếp thành hàng ngũ phía sau hắn liền giương cung, hướng về vòng vây hỗn loạn nơi Thanh Sanh mà ngắm.
"Không được! Dừng tay... không được bắn!", Trữ Tử Mộc hét lên, mà tiếng hét của nàng vô cùng chói tai. Nàng giãy dụa bật ra khỏi Tô Mộ Hàn, chạy thẳng một đường tới cục diện hỗn loạn nơi Thanh Sanh đang là trung tâm. Trường thương trong tay Trữ Tử Mộc như độc xà đang hóa điên, không lưu tình mà hạ sát hết thảy.
'Buông cung xuống! Lý Khuê, Trương Viễn, Trần Đức, Võ Phong theo bản tướng", Tô Mộ Hàn thấy Trữ Tử Mộc đã lao vào trong vòng vây, sợ rằng nếu nhả tên sẽ trúng nàng, cho nên đành thu hồi quân lệnh, trường thương bạch ngân trong tay cũng xông tới. Mũi thương như rồng quấn, từng nhát từng nhát lấy mạng hắc y nhân, bốn thủ hạ phía sau cũng ăn ý phối hợp, từng bước giải vây cho Thanh Sanh.
Hai bên giao đấu không ngừng, phía sau là vài tên Cấm Vệ quân còn sót lại vẫn ngoan cố giằng co với quân Kỵ binh, dâng lên một hồi gió tanh mưa máu chốn Hoàng cung.
---Hết chương 116---
Editor lảm nhảm: Nhà đài trân trọng thông báo, CLTT đã cán mốc 200k lượt xem online và 20k lượt vote nha. Nhà đài đang cân nhắc có nên ra phúc lợi mừng dịp này hông, gợi ý là quý bạn và các vị nếu muốn nhà đài ra phúc lợi thì vote ủng hộ đuy để nhà đài có động lực tranh thủ hen :'》
THAY MẶT NỮ CHỦ, THAY MẶT CÁC VỊ MỸ NHÂN NƯƠNG NƯƠNG, CÁC NAM PHỤ VÀ CẢ ANH ĐẾ CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ KIÊN NHẪN ĐU TRUYỆN TỚI HÔM NAY <3