Trong doanh trướng, Tô Mộ Hàn, Trữ Viễn Võ cùng Trữ Viễn Chi ngồi bên án gỗ, bàn bạc kế sách ngày mai nên đối đầu Thích Đức Phúc như thế nào, đột nhiên có một bóng người thon thả vén rèm đi tới.
"Thân là nô tỳ, cung nữ ngươi sao dám ngang nhiên bước chân vào nơi này!", tuy Thanh Sanh đang trong một thân nam trang, Tô Mộ Hàn cũng vẫn nhận ra nàng chính là cung nữ trước kia vẫn luôn bên cạnh Trữ Tử Mộc, chỉ có điều giờ đây thần thái, khí độ của nàng hết thảy đều khác xưa.
"Ta tới bàn chuyện ngày mai", Thanh Sanh phất ống tay áo, trong tay cầm một lệnh bài hắc sắc, rồi ngồi xuống bên án nhàn nhạt trả lời Tô Mộ Hàn.
"Ngươi... Ngươi cùng chuyện này có gì liên quan, mau ra ngoài!", sắc mặt Tô Mộ Hàn trầm xuống, một thân giáp trụ lại càng tăng thêm mấy phần uy phong, nhưng Thanh Sanh lại thản nhiên không để tâm, chỉ quét dư quang tới Trữ Viễn Chi.
"Để nàng ở lại, chuyện này thực sự không thể thiếu nàng", Trữ Viễn Chi bắt được ánh mắt của Thanh Sanh, lập tức thay nàng nói chuyện.
"Vậy nàng có thể nói gì đây?", Tô Mộ Hàn có chút mất kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ kiềm chế trầm giọng.
"Tướng quân, Phó Thống lĩnh muốn cầu kiến", Phó tướng vén rèm bước vào, đưa tới tay Tô Mộ Hàn hai quả cầu bằng ngọc, vừa rỉ tai nói vài câu, Tô Mộ Hàn nhìn vật trong tay, nói, "Để nàng vào". Dứt lời, Trữ Tử Mộc cũng vén rèm đi tới, ngồi xuống bên án.
"Ngày mai, Hắc Hổ quân cùng Kỵ binh chia thành hai đạo vây thành, tiến lên từ nơi này. Cũng ở nơi này, đánh cho quân của Thích Đức Phúc rối loạn mới ngừng", Tô Mộ Hàn chỉ trên địa đồ, giảng giải cho Trữ Viễn Võ nghe.
"Ngày mai Hắc Hổ quân sẽ không ra quân", Thanh Sanh vừa vuốt ve lệnh bài vừa nhàn nhạt nói một câu, cũng không ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Hàn một cái.
"Cung nữ này cũng thật lớn mật, việc này há lại để ngươi xen vào. Người đâu...", Tô Mộ Hàn lại trầm giọng, sắc mặt hẳn là không tốt.
'Ba' một tiếng, khối lệnh bài rắn chắc từ tay Thanh Sanh ném xuống mặt án gỗ, trượt tới trước mặt Tô Mộ Hàn. Nàng đứng dậy tới bên hắn, khom người cúi đầu kề sát bên tai hắn, nở một nụ cười âm âm nhu nhu mà lạnh giọng,
"Trong tay có Hắc Long bài, Tướng quân nói xem, ta có đủ tư cách không?",
Binh bài của Hắc Hổ quân có ba cấp, Hắc Lang bài, Hắc Báo bài, mà Hắc Long bài là cấp binh bài cao nhất, có lệnh bài này trong tay cũng tựa như có địa vị ngang hàng với Đại Thống quân Trữ Viễn Uy.
"Trữ Viễn Uy đại Tướng quân lại trao Hắc Long bài cho ngươi?", Tô Mộ Hàn không khỏi khiếp sợ, hắn quay đầu nhìn Trữ Viễn Võ, giống như đang đợi hắn đưa ra lời chứng thực.
"Ngô... thì cũng là người một nhà nha", giọng nói ồm ồm của Trữ Viễn Võ vang lên, khẳng định địa vị của Thanh Sanh, cũng khẳng định rằng Thanh Sanh là người của Trữ gia. Tô Mộ Hàn lại lặng lẽ quét mắt qua Trữ Tử Mộc, thấy biểu tình nàng không thay đổi mới thôi.
"Chuyến này Hắc Hổ quân lên đường vội vàng, trang bị chưa hoàn thiện, chỉ có trường đao cùng giáp trụ, nếu ra quân chắc chắn sẽ chịu thương vong", Thanh Sanh lại quay về ngồi xuống, chậm rãi nói tiếp, "Trên đường tới doanh trướng cũng đã thấy được Kỵ binh chịu không ít tổn thất, mà lần này Hắc Hổ quân ra trận, thương vong cũng là điều có thể ngờ trước". Thanh Sanh nói đoạn, lại quét mắt qua Tô Mộ Hàn mà cười nhẹ, nụ cười như xuân phong, làm ánh mắt hắn cũng lạnh lẽo đi, muốn nổi điên.
"Bản thân ta cũng không muốn Kỵ binh của Tô Tướng quân chịu thương vong, ngày sau cũng khó phối hợp với Hắc Hổ quân, hơn nữa đây cũng là chỉ dụ ban đầu của Thái hậu", Thanh Sanh không đợi Tô Mộ Hàn lên tiếng, tiếp tục nói.
"Lần này Thích Đức Phúc đã đem vận mệnh cả gia tộc Thích gia buộc cùng một chỗ với vận mệnh của Nam Quận vương, sợ rằng dù hắn có chết cũng sẽ kéo theo năm ngàn Cấm Vệ quân cùng bồi táng dưới âm tào địa phủ", Tô Mộ Hàn đảo mắt, dường như không tin lời nàng nói.
"Ngươi không cần quan tâm tới Cấm Vệ quân, ta tự đã có kế sách. Cấm Vệ quân là tinh binh nơi Hoàng thành, chỉ cần ngươi nói cho ta biết Cấm Vệ quân được bày binh bố trận như thế nào là đủ rồi", năm ngón tay của Thanh Sanh nhẹ gõ trên bàn, vẫn giữ trên mặt nụ cười như mười dặm gió xuân, mà không kém phần phiêu dật, khiến cho Tô Mộ Hàn cay mắt.
"Nhưng nếu Thích Đức Phúc lật lọng, vậy chính ngươi đưa Kỵ binh của ta vào cảnh hung hiểm!",
"Chỉ khi Thích Đức Phúc tử trận, Cấm Vệ quân mới có thể loạn như rắn mất đầu, mà tới khi Cấm Vệ quân loạn, chúng ta mới có thể thừa cơ hành động", Tô Mộ Hàn đứng bật dậy, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ kích động, tròng mắt cũng lấp lóe lên, nổi bật hơn người.
"Vậy thì để Thích Đức Phúc chết đi, tới khi ấy lấy đầu hắn cũng dễ như lấy đồ trong túi, mà quân ta cũng không biết sẽ phải đánh đổi bao nhiêu, phải không Trữ Nhị ca?",
"Đúng thế... Dựa vào võ nghệ của ta, một Thích Đức Phúc cũng không đủ làm lão tử sợ", nét mặt ngăm đen vì phơi sương gió của Trữ Viễn Võ treo lên một nụ cười, ôn hòa nhìn Thanh Sanh, vẻ hài lòng tỏa ra bốn phía.
Nhìn Trữ Viễn Võ bày ra vẻ mặt như thế, Tô Mộ Hàn càng không khỏi phải đánh giá lại Thanh Sanh. Nữ tử này tưởng đơn giản nhưng thực ra lại không đơn giản, rồi tựa như là nhớ ra cái gì đó, hắn quay đầu nhìn sang Trữ Tử Mộc, từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên lặng như một bóng ma. Nàng ngây người không nói một lời, tay chống cằm lơ đãng nhìn lệnh bài trên án, tựa như không chút quan tâm tới những gì mấy người kia đang nói. Trầm mặc như thế, không hiểu vì sao Tô Mộ Hàn vẫn có cảm giác rằng tầm mắt của nàng, tâm tư của nàng đã sớm vô hình mà khóa lại trên thân ảnh trường sam trầm sắc kia.
Hắn không thể, cũng không muốn tin vào cảm giác của mình, hơn nữa cũng khó lòng lý giải được tại sao cung nữ thiếp thân bên người Trữ Tử Mộc lại có thể được Trữ gia tán thành như vậy.
Thấy những người khác cũng không dị nghị gì, Tô Mộ Hàn đành nín nhịn, chỉ trên địa cấm đồ, miêu tả rõ ràng Cấm Vệ quân được bày binh bố trận trong Hoàng cung ra sao, mà Thanh Sanh sau khi hiểu rõ cũng nhanh chóng an bài kế sách.
---
Trong Hoàng thành, Thích Đức Phúc sau khi nhận được chiến thư của Kỵ binh thì liền cười lạnh trong lòng. Ngày đó công thành Kỵ binh đã chịu nhiều tổn thất, thương vong gần nửa, giờ đây lại dám khai chiến công thành, hẳn là không biết sợ chết là gì. Hắn cho người đem trả lại chiến thư, quyết rằng ngày hôm sau sẽ trực tiếp giao chiến.
Long Thành là tên gọi dùng để chỉ cả một vùng ngoại thành bao bọc quanh Đế kinh. Long Thành được bảo vệ bởi con sông đào rộng tám thước, sâu bốn thước, khí giới phòng thủ cũng được bố trí chặt chẽ, trên thành đá có xếp cung nỏ cùng máy bắn đá cỡ trung, sức phòng thủ có thể bao phủ trong hơn ngàn bước. Lần đó Tô Mộ Hàn dẫn ba ngàn binh mã từ đây công thành đã phải ăn không ít thua thiệt, không đánh lại ba ngàn tướng sĩ trong tay Thích Đức Phúc, khó lòng thu lại Đế kinh.
Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, tiết trời cuối thu tỏa ra những tia nắng gắt cuối cùng, có cơn gió lành lạnh phất qua, thổi cờ chiến phấp phới tung bay. Thích Đức Phúc cưỡi trên lưng ngựa, nhìn hàng ngũ tướng sĩ trước mặt, tinh binh khôi giáp bất kỳ lúc nào cũng có thể sẵn sàng chiến đấu, không khỏi khỏi làm cho hô hấp của hắn trở nên gấp gáp hơn. Ngày sau trong tay nắm được binh quyền, ắt hẳn Nam Quận vương cũng phải có vài phần kính trọng, nghĩ như thế, hắn không khỏi cảm thấy một cỗ hào hùng sôi sục trong lòng, hăng hái dẫn năm ngàn Cấm Vệ quân xuất thành.
Tô Mộ Hàn vẫn là một thân khôi giáp bạch ngân, vải choàng cài trên vai giáp trụ, tung bay theo gió. Hắn đứng trước cờ chiến của Kỵ binh phía tiền trận, tư thế oai hùng hiên ngang, quả thực có phần giống như thiên tướng hạ phàm, làm người ta không thể khinh nhờn.
"Tô Mộ Hàn! Rốt cuộc ngươi cũng có lá gan hôm nay dẫn thân tìm chết. Rất tốt, vậy bản Tướng quân sẽ đích thân tiễn ngươi!", Thích Đức Phúc ngồi trên lưng ngựa, hắng giọng hô lớn, ngữ điệu hoàn toàn là mỉa mai vũ nhục.
"Thích Đức Phúc, nếu ngươi thực có can đảm, vậy hảo hảo đánh với Kỵ binh của ta một trận. Nhưng ngươi lại là một tên xảo trá đáng khinh, mỗi lần đều lui binh trụ thành, làm huynh đệ ta tổn thất thương vong, thật vô cùng đáng xấu hổ!", gương mặt đầy anh khí uy lệ của Tô Mộ Hàn âm trầm xanh mét, bàn tay cũng siết chặt trường thương, tới mức năm ngón tay cứng ngắc.
"Tiền nhân dạy dụng binh đều nói binh bất yếm trá, chỉ người ngu ngốc mới chém giết để dẫn tới tổn thất không đáng có", Thích Đức Phúc cười đến xảo trá, hắn vốn đợi khai chiến xong sẽ lại dẫn binh rút lui về thủ thành, dụ Kỵ binh tới chân thành, sau đó sẽ một đường tiễn Tô Mộ Hàn xuống hoàng tuyền.
"Đạo dụng binh là dạy giảm thiểu thương vong, không dạy ngươi xảo trá lừa người. Thích Tướng quân làm tiền nhân thật vô cùng mất mặt", giọng nói âm nhu phiêu dật, phảng phất tia lãnh tĩnh truyền tới từ sau lưng Tô Mộ Hàn.
Giục ngựa chậm rãi tiến lên, trên yên ngựa là một thân trường bào xanh thẫm, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn. Người này, dung mạo ung dung lãnh tĩnh, đuôi mắt dài nhỏ sắc bén, mi tâm âm trầm đạm mạc vẫn quấn vài tia nhu hòa như nước, hai bên tả hữu là Trữ Viễn Võ cùng Trữ Viễn Chi, phía sau là hơn mười võ tướng xếp thành hàng đang ngồi trên lưng ngựa. Đối mặt đại quân phía trước mà người này vẫn chỉ giữ một biểu tình bình tĩnh, đương nhiên nàng có lòng tin vào hàng cờ xí rợp trời đang tung bay trong gió của Hắc Hổ quân ở phía sau.
Bốn ngàn Hắc Hổ quân, mang theo sát ý xung thiên, xếp thành hàng lối mà tiến lên.
---Hết chương 113---
Editor lảm nhảm: Nữ chủ của các vị cũng ít có tâm cơ lắm nha, cay mắt anh Hàn động đến nhị phu nhân của bả, cũng bày trò âm hiểm ghẹo anh đến mức anh tức đến nổ mắt, vừa biết lợi dụng tình cảm của anh Chi luôn :v
Các thí chủ cố gắng tận hưởng nốt mấy chương quyền đấu hen, sắp hết rồi ^'^