Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 58: Đoan Tần sinh nữ




Edit: Minh Uyển nghi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Vào ngày thứ hai sau khi Minh Tần bị cấm túc, Lăng Quý nhân bị phế vị và đày vào lãnh cung, cùng lúc có thánh chỉ ban xuống tấn Xà Bảo lâm lên lục phẩm Hiền nghi để xoa dịu nàng ta.

Mà ở bên ngoài, cách xa hàng ngàn dặm có người nói rằng hoạn quan A Nhân bị tru di tam tộc.

Đại án gây chấn động trong cung một thời gian đến nay đã tới hồi kết.

Cứ thế qua dăm ba ngày, A Thi bước vào bẩm báo: "Xà Hiền nghi cầu kiến", bỗng chốc dừng lại, với chút khó hiểu mà bổ sung thêm: "Ngô Bảo lâm đến cùng nàng ta."

"Thật kì lạ!" Cố Thanh Sương đang đọc sách ngẩng đầu lên nghĩ ngợi, thấy giờ đã giữa trưa bèn nói: "Báo với họ rằng ta đang nghỉ trưa, để họ uống trà ngồi chờ ngoài sảnh, còn ngươi giúp ta nhìn xem rốt cuộc là tình hình gì."

A Thi cúi người đáp lại, Cố Thanh Sương vẫn tiếp tục đọc sách.

Ước chừng một khắc, A Thi mới quay trở lại và nói: "Hai vị nương tử không nói quá nhiều nhưng trông rất có hòa khí. Xà Hiền nghi hình như hơi căng thẳng, Ngô Bảo lâm còn khẽ thì thầm với nàng ta mấy lần."

Thật thú vị.

Cố Thanh Sương đặt sách xuống: "Mời họ vào đi."

A Thi thưa "Vâng" rồi ra ngoài mời người. Bọn họ nhanh chóng tiến vào điện và nghiêm chỉnh hành đại lễ. Cố Thanh Sương nở nụ cười ấm áp: "Không cần đa lễ, mau ngồi đi!"

Hai người tạ ơn đứng dậy, cung nữ vội mang ghế thêu tới cho các nàng ngồi. Cố Thanh Sương chậm rãi nói: "Thường ngày ít lui tới, sao hôm nay lại nhớ đến Hoài Cẩn cung vậy?"

Chỉ thấy Xà Hiền nghi đứng lên, cúi lạy lần nữa: "Chuyện ở Cung Chính ti, thần thiếp vô cùng cảm tạ Tiệp dư nương nương."

"Mau đứng lên!" Cố Thanh Sương ra hiệu cho A Thi đỡ nàng ta: "Sau khi nghe khẩu cung của A Nhân, bổn cung biết không phải ngươi gây ra. Không thể thấy ngươi vô cớ chịu tội, chỉ là lẽ thường tình thôi."

Xà Hiền nghi vịn tay A Thi đứng dậy, hấp tấp bước tới trước mặt Cố Thanh Sương: "A Nhân chịu nhận tội, ít nhiều nhờ có nương nương..."

Cố Thanh Sương cụp mắt xuống, cười: "Đó là vì Đoan Tần, không phải vì ngươi, ngươi đừng lúc nào cũng nghĩ về nó."

"Thần thiếp biết, với nương nương đó chẳng qua là tiện thể nói giúp thần thiếp một câu. Nhưng đối với thần thiếp... đây là đại ân cứu mạng." Xà Hiền nghi cắn môi, nói: "Ngày sau nương nương có chỗ cần tới thần thiếp thì hãy nói một lời, thần thiếp có chết cũng không thoái thác."

"Ngồi đi." Cố Thanh Sương vẫn mỉm cười, với lời nói của nàng ta không đồng ý cũng chẳng chối từ, ngược lại tầm mắt lại hướng về Ngô Bảo lâm, như ám chỉ điều gì: "Chuyện trước kia của nhị vị, bổn cung có nghe qua một ít, hôm nay tại sao lại cùng nhau tới đây?"

Những lời này tất nhiên là nhắc tới chuyện lúc trước các nàng tranh giành, chẳng nhường nhịn nhau. Nghe nói bọn họ đụng mặt nhau thì lập tức đấu võ mồm, nhiều lần khiến Liễu Nhạn phiền lòng không thôi.

Hai người nghe nàng hỏi vậy, mặt đỏ bừng, Ngô Bảo lâm cúi đầu không biết nên nói thế nào, vì vậy Xà Hiền nghi bèn giải thích: "Trước đây bị sương mù che mắt, vì chút sủng ái, phú quý mà không cần thể diện. Hiện giờ..." Hốc mắt nàng ta chợt đỏ lên: "Thần thiếp ra khỏi Cung Chính ti, may nhờ Ngô tỷ tỷ đến thăm, nói thần thiếp nghe những chuyện xảy ra bên ngoài. Bằng không dù Hoàng thượng có phái cung nhân ngự tiền đến săn sóc thì thần thiếp cũng khó mà an tâm."

Ngô Bảo lâm càng thêm quẫn bách, nghe nàng ta nói xong cúi đầu nhỏ giọng đáp lại: "Đúng thế."

Đôi khi con người ta tự nhiên nghĩ được thông suốt vậy đấy. Nàng và Xà Hiền nghi tranh cãi một năm có thừa, không ai chịu khuất phục, không ai chịu nhượng bộ, chỉ muốn vênh váo trước mặt đối phương.

Lần đầu tới thăm là lúc Xà Hiền nghi vừa ra khỏi Cung Chính ti, nàng vốn muốn đến để chế nhạo. Nhưng khi bước vào cửa, thấy Xà thị yếu ớt đến mức như hồn bay phách lạc, nàng đột nhiên không nói ra được mấy lời đó, bỗng cảm thấy hết thảy những tranh cãi ngày trước đều không có ý nghĩa gì.

Tất cả chỉ là phù phiếm, thánh sủng hay vinh hoa gì đó, hôm qua còn vây quanh bốn phía mà hôm nay có thể tan vỡ như thể chưa từng tồn tại. Toàn bộ những thứ đó quá mỏng manh, bọn họ vì giành giật nó mà trở nên cay nghiệt, thật sự ngớ ngẩn và nực cười.

Cố Thanh Sương mỉm cười, nói: "Cùng là tỷ muội dưới một mái nhà, có thể chung sống hòa thuận là tốt rồi. Sau này thường xuyên tới chỗ bổn cung ngồi chơi. Đoan Tần cũng là người dễ sống chung, chỉ cần các ngươi đừng kiện cáo quá nhiều, có lẽ nàng ấy sẽ sẵn lòng qua lại với các ngươi."

Mấy câu này có chút trêu chọc, khiến hai người nhất thời áy náy, hơi mất tự nhiên lúng túng nói: "Thần thiếp đã hiểu..."

Cùng lúc đó, Tình Phi và Như Quý nhân đang ở trong phòng của Minh Tần. Minh Tần bị cấm túc, theo lý người ngoài không được qua lại nhưng Tình Phi là cung tần chủ vị, cần phải quan tâm một chút nên không ai ngăn cản.

Chân Minh Tần vẫn còn đau nhức, nằm trên giường không dậy được. Khi cả hai bước vào phòng nàng ta bắt đầu khóc lóc, đầu tiên là tủi thân, hối hận, sau đó thì oán trách Như Quý nhân đưa ra chủ ý kia cho mình.

Đôi mi thanh tú của Như Quý nhân nhíu lại, thở dài: "Là ta không tốt. Cho rằng Minh Tần tỷ tỷ quen biết với nương nương, lời nói sẽ có trọng lượng nên mới khuyên tỷ tỷ tới đó, nếu biết kết quả thế này, ta sẽ tự mình đi."

Nói xong dừng một lúc, không nén được chút buồn bực: "Lăng Quý nhân thật quá ngu xuẩn. Chuyện lớn như vậy còn tự mình đi mua chuộc người khác, thoạt nhìn có vẻ như là Xà Hiền nghi nhưng khi bị điều tra chắc chắn trốn không thoát!"

Đây chính là điểm mấu chốt.

Làm gì có đạo lí nào mà việc thế kia lại làm một cách trắng trợn như vậy? Nghe nói rằng nàng ta còn đích thân tới gặp A Nhân, mang hai mươi lượng vàng tới trước mặt. Giá như nàng ta biết rẽ thêm một hai ngả nữa, sai người kín đáo đi mua chuộc, để A Nhân không biết nàng ta là ai, có lẽ mọi việc đã khác.

Minh Tần càng thêm tức giận: "Đúng là một Phật đần xuất thế, hai Phật thăng thiên mà! Còn dám bám víu, vu khống cho ta! Đồ ngu này..." Nói đến đây, hốc mắt lại đỏ lên, nắm lấy tay Tình Phi: "Chỉ cầu biểu tỷ làm chủ cho muội..."

Mấy ngày gần đây tâm trạng Tình Phi cũng chẳng khá hơn, khuôn mặt phờ phạc, khi nghe những lời này cứng đờ quay lại: "Trước đó bổn cung đã nói không muốn hại đến đứa bé. Một đám các ngươi tính toán thật giỏi, dám giấu diếm bổn cung, đủ thấy lá gan không hề nhỏ, bây giờ còn dám xin bổn cung làm chủ cho ngươi sao?"

"Biểu tỷ..." Minh Tần chết lặng.

Như Quý nhân rời ghế, vén váy quỳ xuống: "Mọi sai lầm là do thần thiếp không phải. Nhưng việc này... Thần thiếp chỉ tiếc rằng không sắp xếp chu toàn, chứ không hối hận đã xuống tay hại nàng ta. Đứa bé được sinh ra, với chúng ta là họa không phải phúc, thần thiếp không cam tâm! Nương nương nếu muốn trách thì trách thần thiếp là được rồi, đừng làm tổn hại tình cảm với Minh tần tỷ tỷ."

Tình Phi thở dài thườn thượt, tự trấn an: "Được rồi." Nói rồi uể oải đưa tay ra đỡ Như Quý nhân: "Chỉ là kẻ đần độn bị tống vào lãnh cung thôi, chờ vài ngày nữa mọi việc lắng xuống, kết liễu nàng ta là được."

Minh Tần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mỉm cười: "Đa tạ biểu tỷ!"

Ánh mắt Tình Phi nhàn nhạt lướt giữa hai người, nói tiếp: "Không được phép động vào đứa con của Đoan Tần nữa!"

Hai người cùng cúi đầu xuống: "Vâng..."

Trải qua vở tuồng lớn, mỗi người trong cung đều trở nên dè chừng, một quãng thời gian sau này lại quá bình thường đến mức bất thường.

Một thời gian dài, càng hiếm người trong hậu cung có gan sai người tới Tử Thần điện biếu tặng thứ gì, mọi sự tranh giành, đố kị biến mất hẳn. Dường như tất cả đều chấp nhận số phận, Hoàng đế lật thẻ bài của ai, người đó sẽ bạn giá, chẳng người nào dám nói một lời.

Trong những ngày này, người được Hoàng đế lật thẻ bài thật sự rất ít. Lúc trước Tình Phi bị phê bình vì chuyện của Hoàng trưởng tử, hiện giờ lại dấy lên nghi ngờ giết hại Hoàng tử, càng khó gặp được thánh nhan hơn.

Cố Thanh Sương trở thành độc chiếm ở hậu cung. Sau hơn một tháng, nàng đếm trên đầu ngón tay tính nhẩm, ngoài nàng ra thì nhận sủng hạnh nhiều nhất chính là Thục Bảo lâm Thải Song, đó là tất nhiên, bởi vì nàng chịu ra mặt nói giúp Thải Song. Hơn nữa, trải qua những ngày thoải mái, tính tình Thải Song cũng chuyển biến tốt đẹp, hoặc ít hoặc nhiều có thể lọt vào mắt Hoàng đế.

Một buổi sáng cuối tháng mười một, Liễu Nhạn bất ngờ chuyển dạ. Dù gặp nguy hiểm giữa chừng, nhưng mấy tháng đầu cái thai rất ổn định, sau đó lại hết sức an dưỡng nên lần sinh nở này xem như suôn sẻ.

Các phi tần vô cùng nóng ruột, chờ đợi bên ngoài. Quá giờ trưa, vang lên tiếng trẻ con khóc, ngay sau đó có một hoạn quan bước ra báo tin vui: "Sinh rồi, sinh rồi! Là một Công chúa!"

Bên ngoài phòng một tràn âm thanh thở phào nhẹ nhõm, mọi người lục đục nói "Chúc mừng!"

Uyển Tiệp dư mỉm cười: "Thật tốt quá... Như nàng ấy mong muốn."

"Phải." Cố Thanh Sương gật đầu.

Chuyện này chẳng những như Liễu Nhạn mong chờ. Nếu nhìn trước mắt, xác thực sinh hạ Công chúa tốt hơn rất nhiều so với sinh hạ Hoàng tử. Thứ nhất, không cần trải qua nỗi khổ mẫu tử chia lìa. Thứ hai, đứa bé trực tiếp được nuôi dưỡng dưới gối của nàng ấy, chung quy có thể khiến nàng có thêm vài phần lợi ích.

Cuối tháng Chạp, Liễu Nhạn ra tháng, Nhị Công chúa cũng qua đầy tháng, Hoàng đế chiếu theo gia phả đặt tên bé là Tĩnh Gia, Liễu Nhạn thì đặt thêm một tên tự: Đào Đào.

Quân tử đào đào, vĩnh dĩ vi hảo. Một nhũ danh đọc lên đã thấy vui vẻ.

Đã đến cuối năm, Thái hậu có ý cho Liễu phu nhân ở lại thêm vài ngày, đón năm mới cùng nữ nhi và cháu ngoại. Liễu phu nhân không đồng ý, khéo léo từ chối long ân của Thái hậu, nói rằng không thể làm trái cung quy được.

Thế gia đều có chừng mực như vậy. Chuyện lớn vừa xảy ra cách đó mấy ngày, bà càng muốn thể hiện lòng trung thành và cung kính trong mấy việc nhỏ nhặt này.

Vào ngày bà rời cung, Cố Thanh Sương đặc biệt đi cùng Liễu Nhạn. Nàng vốn sợ Liễu Nhạn thương tâm, kết quả mẫu tử ly biệt cũng chẳng mấy buồn rầu. Tâm tình Liễu Nhạn có vẻ khá tốt, lôi kéo Liễu phu nhân và nói: "Sau này mẫu thân phải thường xuyên vào thăm con đấy!"

Xét cho cùng, nhà nàng ấy vẫn ở trong kinh, còn là hào môn vinh hiển. Liễu Nhạn muốn gặp mẫu thân, chưa bao giờ khó khăn cả.

Trong lòng Cố Thanh Sương bất chợt đắng chát, Liễu phu nhân vừa khéo nhìn qua, nàng lại vội cười rộ lên. Liễu phu nhân tiến tới vài bước, cúi đầu: "Mấy ngày này, con ta làm phiền Tiệp dư nương nương chăm sóc. Tương lai nếu cần giúp đỡ chuyện gì, Tiệp dư nương nương cứ phái người tới báo tin. Ta là một người mẹ, chỉ cần A Nhạn được bình an!"

"Phu nhân yên tâm." Cố Thanh Sương gục gặc: "Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với A Nhạn, ta sẽ lập tức cho người thông báo với phu nhân."

Liễu phu nhân lắc đầu: "Chỉ cần A Nhạn được bình an thì dù Tiệp dư nương nương có bất kì yêu cầu gì hãy sai người đến."

Cuối cùng bà ta cũng mở miệng chọc thủng.

Thời gian này bà luôn ân cần với Cố Thanh Sương. Ngoài việc nhận lấy toàn bộ, Cố Thanh Sương còn thêm chút nhu thuận mà vãn bối nên có trước mặt trưởng bối, chính vì đợi câu nói này của bà.

Đây là một cuộc trao đổi, nàng bằng lòng che chở Liễu Nhạn, Liễu gia cũng sẵn sàng giúp đỡ nàng. Sắc sảo như Liễu phu nhân đương nhiên hiểu rõ nàng không có quyền lực để dựa vào, nhất định sẽ chẳng để vuột mất cơ hội này.

Cố Thanh Sương đã thấy rõ điều này, nhưng lúc nghe bà chân thành nói ra, lại thấy cảm động vì bà hai lần nói câu "Chỉ cần A Nhạn được bình an."

Nàng cũng từng được gia đình trông mong như thế.

Mặc dù từ lúc bước vào cửa cung hồi còn nhỏ, nàng chưa bao giờ trở về nhà, song vẫn luôn viết thư gửi về, mỗi lần đều hỏi thăm trong nhà có thiếu gì không. Số lần cha mẹ thật sự yêu cầu chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn lại đều bảo nàng đừng bận tâm chuyện nhà, miễn là nàng yên ổn sống trong cung là tốt rồi.

Nhưng hiện tại, sẽ không còn ai nhớ nàng như thế nữa rồi.

Mỗi khi nghĩ về nó, nàng vẫn hận không thể bằm Hạ Thanh Yến ra trăm mảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.