Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 34: Bọ ngựa bắt ve




Edit: Cảnh Phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Trong Trân Dung điện, bốn bề an tĩnh.

Trước đó vài ngày Quý Phi ngồi ở trong điện thẩn thờ, một lần ngồi chính là hơn nửa ngày trời. Nhưng khi Thanh Tài nhân sinh non, nàng ta không còn hoảng hốt như vậy, sai người tìm ít kim chỉ vải thêu, bắt đầu thêu thùa.

Thêu từ sáng đến tối, chính là ngồi nguyên cả một ngày chỉ thêu thùa.

Tay nghề của nàng ta là do một tay Trang Thái phi chỉ dạy, nhà mẹ đẻ của Trang Thái phi là quan lại làm dệt thêu ở địa phương, các nữ quyến tiếp xúc nhiều với việc thêu thùa, tay nghề vô cùng tinh xảo. Ngày qua ngày Quý Phi chăm chỉ học, đồ làm ra cũng không hề thua kém, những năm đầu vẫn chưa xích mích gây chuyện, Thái hậu cũng thích đồ thêu của nàng ta.

Lại nói tiếp, nàng ta cùng Hoàng đế là lâu ngày sinh tính, lúc ban đầu để phá lớp ngăn cách đó cũng là do nàng ta đã thêu ra một cái khăn tay.

Trước đó, các cung nhân đều chỉ nhìn ra là Hoàng đế có tình ý với nàng ta, mà nàng ta chỉ lo nhớ mong nhà mẹ đẻ, tựa hồ cũng không động tâm.

Sau đó, chiếc khăn thêu rơi ra, bên trên thêu một đôi uyên ương, bên cạnh có dòng chữ nhỏ được Hoàng đế viết ra. Những dòng chữ đó ban đầu không có liên quan gì đến ý nghĩa tình yêu, nhưng đặt cạnh bức thêu uyên ương thì lại mang ý vị rõ ràng hơn.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, tình ý không thể nào che lấp được, cuối cùng nàng ta đành tránh đi chùa Thiên Phúc.

Tư Lan không nói một tiếng nào đứng bên cạnh nàng ta nghĩ về chuyện cũ, lại thấy vẻ mặt của nàng ta khi châm từng đường kim mũi chỉ, trong lòng cảm thấy chua xót nói không nên lời.

Tuy rằng trước đây Quý Phi nương nương có tính kế, thậm chí ngay từ lúc ban đầu chuyện chiếc khăn thêu kia cũng không phải vô duyên vô cớ rơi ra. Nhưng nàng ta thật lòng yêu say đắm Hoàng thượng, tất cả mọi toan tính chẳng qua là vì nàng ta muốn hắn xem trọng nàng ta thêm một chút.

Lại nói, nàng ta có tính kế, nữ nhân khác trong cung chẳng lẽ không có sao? Xa không nói, chỉ cần nói tới Thanh Tài nhân Cố thị kia, Tư Lan cũng không tin nàng ta thật sự vì duyên phận mà lọt vào mắt của Hoàng đế!

Hiện tại...Hoàng thượng sao có thể vì một Cố thị mà đối xử với nương nương bạc tình đến vậy chứ?

Trong lòng Tư Lan thật sự không biết nên hận ai, bình tĩnh lại, tiến lên nhẹ nhàng khuyên bảo nàng ta: "Nương nương, nghỉ ngơi một chút đi, đừng làm mắt mệt mỏi."

Tay của Nam Cung Mẫn vẫn không ngừng lại: "Đã không kịp rồi, ngươi không cần quản ta."

"Nương nương..." Tư Lan còn muốn khuyên nhủ, bỗng nhiên Nam Cung Mẫn ngẩng đầu: "Tư Lan."

Tư Lan ngẩn ra, sắc mặt của Nam Cung Mẫn cũng dần trở nên ảm đạm theo tiếng thở dài: "Ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, lúc này sợ là bị ta liên lụy rồi. Nghe nói Lục Cúc bên chỗ Thanh Tài nhân đã bị đưa đi, ta nghĩ tới nghĩ lui, chuyện đưa người đi ép cung chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi."

Sống lưng Tư Lan bỗng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dính lên cả y phục.

Những việc này, nhiều ngày qua nàng ta không phải không nghĩ tới. Chỉ là nghĩ đến ngoại trừ sợ hãi ra cũng không biết làm gì khác, mỗi lần đều phải cứng rắn đè xuống những suy nghĩ linh tinh, rất có cảm giác như bình yên trong chết lặng, chết lặng nhiều rồi thì không nhớ đến nỗi sợ nữa.

Trước mắt nàng ta đột nhiên nói thẳng như vậy, khiến cho sợi dây chết lặng trong lòng Tư Lan bị cắt đứt, sợ hãi cũng dần dâng lên.

"Không đâu..." Nàng ta hốt hoảng lắc đầu: "Không đâu nương nương, Hoàng thượng nể mặt mũi của ngài cũng..."

"Ta nào còn mặt mũi gì nữa." Quý Phi tự cười mỉa, buông kim chỉ, nắm lấy tay nàng ta: "Nếu có người tới đưa ngươi đi, hỏi ngươi cái gì thì ngươi liền khai cái đó. Mệnh của ta cũng không phải ngươi có thể bảo vệ được. Chỉ ngóng trông ngươi ít chịu tội, cố gắng sống xót ra ngoài, ngày sau còn có thể bên cạnh ta."

- --

Di Ninh cung, Lục Cúc bị ném vào trong một căn phòng trống suốt cả một đêm. Nàng ta cực kỳ sợ hãi, nửa đêm đầu không dám ngủ, mãi cho tới gần sáng không chịu đựng nổi nữa nên mới mơ màng thiếp đi, mấy ngày trước đây chịu hình bị đánh ở Cung Chính ti cũng không gian nan như một đêm này, nắng sớm mờ mờ chiều vào thanh cửa vừa được mở ra tạo nên âm thanh cót két, ngược lại khiến tâm trí trở nên buông lỏng hơn.

Lục Cúc vội vàng bò dậy, trong phòng có bốn năm lão ma ma bước vào, Lúc Cúc bị khí thế của các nàng dọa sợ, không tự chủ được ngã lui về sau, dựa vào sát vách tường mới không ngã ngửa hẳn ra, sợ hãi không thôi nhìn các nàng: "Ma...ma ma..."

Mặc Trúc dẫn đầu đánh giá nàng ta: "Nhìn ngươi cũng không phải là kẻ vụng về, Thái hậu nương nương muốn biết cái gì ngươi rất rõ ràng. Khuyên ngươi nên tự mình khai ra, mọi người đều bớt chút sức lực."

"Nô tỳ...nô tỳ oan uổng!" Lục Cúc co rúm lại quỳ xuống đất, dập đầu liên tục: "Việc Tài nhân nương tử đẻ non, nô tỳ không biết là chuyện như thế nào! Thái hậu nương nương minh giám!"

"Hóa ra là ta đã nhìn lầm ngươi." Trong mắt Mặc Trúc hiện lên sự không kiên nhẫn cùng chán ghét, hơi hơi nghiêng đầu: "Mang vào đi."

Lập tức có bốn gã thái giám bước vào phòng, trong tay mỗi người dắt theo một con chó. Bốn con chó đều to lớn chắc nịch, uy phong lẫm liệt. Hẳn là được huấn luyến tốt, nhóm thái giám buông lỏng dây thì chúng nó cũng không gây chuyện, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mỗi người.

Mắc Trúc đánh giá Lục Cúc: "Ta rất nhiều việc, không rảnh nói chuyện vô nghĩa với ngươi. Những ngày này ngươi sẽ ở chung với chúng nó, mỗi ngày ngươi đều sẽ có một thùng nước uống, khi nào suy nghĩ cẩn thận tính toán xong thì có thể gọi người."

Nói xong, Mặc Trúc cất bước muốn đi. Lục Cục ngơ ngác nhìn theo vẫn còn chưa có phản ứng lại, đột nghiên nàng ta nghĩ đến cái gì đó, rút chân về, mỉm cười nhắc nhở: "Quên không nói rõ, mỗi ngày ngươi chỉ có một thùng nước uống, sẽ không có ai đút thức ăn cho chúng nó. Nếu như chúng nó cực kỳ đói, sẽ nhìn trong phòng này có đồ ăn hay không, nếu ngươi cực kỳ đói..."

Mặc Trúc chớp mắt: "Nếu có khả năng ăn chúng nó, cũng coi như là ngươi có bản lĩnh."

Nói xong câu này, Mặc Trúc liền đưa người rời đi. Lục Cúc giật mình thở phì phò, ngẩn ra hồi lâu mới hiểu được lời Mặc Trúc nói là có ý gì.

Trên con đường đá ngăn cách bởi bức tường, Thái hậu tiện tay đóng cửa điện lại, bên ngoài không thể nhìn vào trong điện, mặt không có biểu cảm liếc Cố Thanh Sương một cái, cũng không mở miệng nói, đi thẳng vào chính điện.

Cố Thanh Sương vô cùng cung kính đồng hành đi theo bà, trong lòng cũng có chút hoảng hốt.

Vừa rồi nàng vừa bị người Di Ninh cung đến mời đi, không để cho nàng mang theo cung nhân, đến Di Ninh cung cũng chỉ thấy mỗi Thái hậu đang ở ngoài phòng. Nàng tiến lên chào hỏi, Thái hậu cũng không nói gì chỉ yên lặng quan sát nàng.

Cứ như vậy, cho đến khi Thái hậu vào điện ngồi xuống, nàng mới nghe được Thái hậu mở miệng nói chuyện: "Ngươi nói những công phu vừa rồi, ai gia nếu dùng trên người của ngươi, ngươi có thể trụ được mấy ngày?"

Cố Thanh Sương vội nhấc váy khụy xuống: "Thấp thiếp sợ hãi. Thái hậu muốn biết cái gì, thần thiếp đều không dám giấu giếm."

"Ngươi không dám giấu giếm, mà ngay bây giờ ai gia lại không muốn nghe ngươi nói." Thần sắc Thái hậu lạnh nhạt: "Quỳ đi."

Trong lòng Cố Thanh Sương căng thẳng, nhẹ giọng dạ vâng.

Sau một hồi, Mặc Trúc cũng đã trở về tẩm điện, nàng ta thấy Thái hậu yên tĩnh đọc sách.

Từng tiếng lật trang sách như gió thổi qua lòng của Cố Thanh Sương, khiến cho nàng vô cùng rối loạn.

Nhất thời nàng không đoán được rõ vì sao Thái hậu không vui, nghĩ kỹ lại, Thái hậu chưa từng nổi giận với nàng như vậy. Tuy Đoan Ngọ lần trước nàng bị ăn đánh, nhưng chẳng qua chỉ là khổ nhục kế mà thôi.

Đương kim Thái hậu, là một minh chủ thông minh.

Cố Thanh Sương định thần nghĩ, theo ý nghĩ này kéo ra được một ý tưởng, dần dần cũng đoán ra được đại khái.

Thái hậu thật lâu cũng chưa hỏi chuyện, sách trong tay cứ một quyển lại xong một quyền, dùng bữa xong lại ngủ trưa một giấc. Ngủ trưa dậy thì lại ra ngoài ngoài tản bộ, sau đó trở về tiếp tục đọc sách, thấm thoát đã tới lúc hoàng hôn ánh chiều tà.

Cố Thanh Sương cụp mi rũ mắt quỳ gối nơi đó, đã qua hơn phân nửa ngày.

Không bao lâu sau, có thái giám vén mành tiến vào, ở bên tai Thái hậu nói nhỏ hai câu gì đó, cuối cùng Thái hậu mới lên tiếng: "Nói một chút đi, chuyện y phục bị người động tay động chân, có phải ngươi đã sớm biết hay không, chỉ là bắt ba ba trong rọ mà thôi?"

"...Phải." Cố Thanh Sương hít thật sâu, cúi đầu xuống: "Thần thiếp đã sớm biết được, nhưng có ý muốn lôi người ra, tám chín phần mười sẽ tra ra được chủ tử đằng sau. Lại không ngờ...không ngờ bởi vì vậy mà mất hài tử."

Thái hậu cười lạnh một tiếng, nhấp trà: "Lời này của người không thành thật rồi."

Tâm tình Cố Thanh Sương buốt lạnh kinh hoảng, im lặng một hồi, lại nói: "Đúng vậy, thần thiếp sớm đã biết được rằng hài tử giữ không được, nhưng cũng vẫn ôm tâm lý may mắn mới cẩn thận an thai mà thôi. Sau thấy có người có ý muốn xuống tay, đơn giản là tương kế tựu kế."

Nói xong, trong lòng nàng vừa lạnh vừa lo lắng. Bên trong tĩnh lặng, trên trán của nàng cũng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Vô cùng may mắn, rốt cuộc Thái hậu không nghĩ tới hài tử kia của nàng chính là giả, sau khi đánh giá nàng một lúc lâu, tính toán mở lời hòa hoãn: "Trong cung ngươi lừa ta gạt, ai gia không trách ngươi tương kế tựu kế. Phạt ngươi chỉ vì muốn để ngươi nhớ kỹ, ngày sau có tính kế như thế này nữa, cũng không được để Hoàng đế dính líu vào."

Ý nói về chuyện y phục đó.

Cố Thanh Sương vội dập đầu nói: "Thần tiếp đáng chết."

"Biết là đáng chết mà còn dám làm." Thái hậu cười mỉa một tiếng: "May mà lần này là dược phá thai, đối với nam nhân không có tổn hại gì. Nếu ngươi cứ hồ đồ như vậy, dám can đảm tái phạm thêm một lần nữa, thì những con chó đang bị nhốt cùng Lục Cúc sẽ được đưa vào bên trong phòng ngủ của ngươi."

"...Thần thiếp ghi nhớ." Cổ họng Cố Thanh Sương nghẹn lại, ngược lại khi nghe tiếng lật sách, biết bản thân còn phải tiếp tục quỳ. Vì tránh cho Thái hậu tức giận hơn, nàng duy trì tư thế cúi đầu, cung kính vô cùng.

Tuy nhiên sau đó có tiếng thở vội, cùng tiếng bước chân vội vàng tiến vào, khi thấy nàng thì hơi ngẩn ra một chút, sau đó bẩm báo: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng tới."

Là tiếng của Viên Giang.

Lại nghe Thái hậu cười nói: "Chẳng qua là cùng dùng bữa tối, cũng không cần phải tới sớm như vậy, ai gia còn chưa có cho truyền thiện mà."

Chưa đầy một khắc, lại nghe được tiếng cung nhân đang hành lễ vấn an vang lên ở cửa đại điện. Thêm tiếng chân trầm ổn, vào được tẩm điện đang còn muốn vấn an, nhìn thấy thân ảnh đang quỳ trên mặt đất, lời tới bên miệng liền bị ngăn lại.

Tiêu Trí không khỏi nhăn mi lại: "Mẫu hậu, Thanh Tài nhân vừa mới sinh non mấy ngày, mẫu hậu làm gì vậy?"

Thái hậu bình thản nhìn nàng, cười khẽ: "Thanh Tài nhân cũng thật là, ai gia thấy nàng ăn chay niệm phật lâu rồi, thiện tâm đến hồ đồ!"

Tâm của Cố Thanh Sương vừa mới treo lên nay đã hạ xuống, phát hiện có người đỡ nàng, lập tức thuận theo đứng lên. Mi mắt vừa nhấc lên quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của hắn ở ngay trước mắt.

Lời nói của Thái hậu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Hôm qua ai gia từ Cung Chính ti lôi ra được Lục Cúc tới tra hỏi, cũng là vì muốn cho nàng một công đạo. Nàng khen ngược, sợ ai gia đối với Quý phi bất mãn, sẽ cho người tra khảo để nhận tội, sợ xảy ra án mạng oan, không nói không rằng chạy tới chỗ ai gia cầu tình!"

Cố Thanh Sương rũ mi mắt xuống, trong lòng đối với Thái hậu bội phục sát đất.

Thái hậu thật sự là vô cùng lão luyện, chỉ kêu nàng lại đây một chuyến, một mặt thì tra hỏi nàng, một mặt lại chặn miệng Hoàng đế--- Việc tra khảo Lục Cúc, để người của Thái hậu làm sẽ khiến mọi người biết việc bất hoà trước đây giữa Quý phi và Thái hậu, nhưng nếu bản thân tự mình nói ra, có vẻ không được ổn, nói nhiều đôi khi lại không tốt.

Việc này đối với nàng mà nói, vừa bị đánh một cái tát lại được cho một quả táo ngọt.

Mới vừa rồi nàng còn đang khẩn trương ngay khi thái giám tiến vào thì thầm hai câu với Thái hậu, tại sao lại tiến vào, hiện tại xem ra, hẳn là bẩm tấu về việc Thánh giá đang trên đường đến đây. Nếu không thời gian sao lại khớp đến như thế chứ? Phạt quỳ nàng hơn nửa ngày trời, vừa mới hỏi xong một cái thì Hoàng đế đã đến rồi.

Như vậy vừa một hòn đá trúng mấy con chim, nếu để nàng làm thì nàng cũng không làm được.

So sánh với Thái hậu, rốt cuộc nàng vẫn còn yếu kém.

Dù sao đi nữa, lấy thân phận của Thái hậu, muốn trừng phạt nàng là được, cũng không cần để cho Hoàng đế thương tiếc nàng làm gì. Tất nhiên Cố Thanh Sương rất thức thời, mắt thấy Hoàng đế phải vì nàng mà cãi cọ, tay liền túm lấy tay áo của hắn: "Là thần thiếp không hiểu chuyện, nhất thời thiện tâm mà làm loạn, lời nói không đúng mực, va chạm Thái hậu..."

Giọng điệu Tiêu Trí trầm lại, lời vừa muốn nói liền nhịn vào trong, gật đầu với Thái hậu: "Mới vừa nghe nói mẫu hậu vẫn chưa truyền thiện, nhi tử liền đưa Tài nhân trở về trước sau đó quay lại cùng mẫu hậu dùng bữa."

Cố Thanh Sương hoảng hốt, vừa muốn khuyên, Thái hậu lạnh mặt đã mở miệng trước: "Đi đi." Nàng liền im lặng không nhiều lời nữa.

Quỳ hơn nửa ngày, chân cũng đã nhức mỏi, Hoàng đế tự mình đỡ nàng, đi rất cẩn thận. Cố Thanh Sương cắn chặt răng, vừa không kêu khổ, lại hiện ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương.

Trên ghế dài ngồi uống trà, Thái hậu bình tĩnh nhìn theo bọn họ rời đi, chờ đi xa rồi, Mặc Trúc tiến lên: "Chuyện ban ngày là Thái hậu lo lắng thân thể Hoàng đế bị tổn hại, nô tỳ hiểu được. Chuyện vừa rồi nô tỳ lại không rõ. Thật vất vả mới thu thập được Quý phi, vì sao ngài không nói đỡ cho Vinh Phi nương nương? Nếu không nữa thì tính tình Uyển Tần nương nương cũng tốt."

"Các nàng dù tốt, nhưng không một ai tạo ra niềm vui cho Hoàng đế. Tình Phi cũng được, nhưng dù sao cũng là danh môn khuê tú được tuyển vào cung dựa theo quy củ, không giống người kia."

Thái hậu xem như đã nhìn ra, đứa con trai này ở trong chuyện tình cảm, ánh mắt có hơi chút "độc đáo". Hắn giống như thấy những người được tuyển tú đều có chút nhàm chán, phải là người tự hắn nhìn trúng đưa vào cung mới xem như duyên phận.

Tình tình hắn như vậy cũng phải. Hắn bị Quý Phi đả kích, chờ định tội danh rồi, không tránh khỏi việc hắn sẽ bị sa sút tinh thần, để cho Cố Thị dỗ dành cũng tốt, khiến hắn quên đi nỗi đau trong lòng.

Lại qua thêm hai ngày, hành động của Quý phi Nam Cung thị cuối cùng cũng được phơi bày. Cung nhân bị đưa tới Di Ninh cung đều đã khai ra, đầu tiên là Lục Cúc, sau đó là Tư Lan, Vương Mậu, nói rõ Quý phi hãm hại Thanh Tài nhân ra sao, khiến Thanh Tài nhân sinh non như nào đều rất chi tiết.

Dưới áp bức cung khai, việc Quý phi giả mang thai cũng không thể nào giấu giếm. Điều này khiến cho Thái hậu cũng kinh ngạc, Cung Chính ti đi Thái Y viện bắt người, tra khảo Thái Y đã khám cho Quý phi.

"Cũng không biết Thái Y có thật sự biết chuyện không..." Thời điếm bốn bề vắng lặng, A Thi ngồi xuống bên người Cố Thanh Sương, nâng má cân nhắc.

Chuyện Cố Thanh Sương giả mang thai thì Thái Y không thể hiểu được, nhưng nếu đặt lên người Quý phi thì không thể nói chính xác được. Dù sao người cũng ở trong cung nhiều năm như vậy, sau lưng còn có Trang Thái phi chống lưng, thu mua Thái Y so với Cố Thanh Sương dễ dàng hơn nhiều.

Cố Thanh Sương cười hỏi: "Vậy ngươi mong hắn bị thu mua, hay mong hắn trong sạch?"

"Tất nhiên là mong hắn trong sạch." A Thi thở dài: "Nếu hắn nhận tội, vậy chính là tội tru di cửu tộc. Trong cung này chuyện ngươi lừa ta gạt, vẫn không thiếu chuyện liên luỵ một số người vô tội."

"Ngươi lương thiện." Cố Thanh Sương cười nhạt: "Ta cũng không muốn liên luỵ người nhà của hắn, lại ngóng trông Hoàng thượng cố ý giận chó đánh mèo lên người nhà của hắn."

A Thi ngạc nhiên: "Vì sao?"

"Nếu Hoàng thượng không giận cho đánh mèo, hắn ta không biết chuyện thì chết là thôi. Cùng lắm cũng chỉ mình hắn chết, có thể thêm bị tước mũ quan." Nàng dừng lại một chút nói tiếp: "Nhưng nếu Hoàng thượng cố ý giận chó đánh mèo, hắn có biết chuyện hay không cũng không quan trọng. Ngẫm lại người nhà ở ngoài cung, không biết trong lòng hắn lo lắng đến thế nào, nói cách khác..."

Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía A Thi, ý cười loé sáng hiện qua, A Thi liền hiểu ngay ra: "Hắn sẽ bị uy hiếp!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.