(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng mới có thể thoát ra, vội vàng bò lên bờ.
Quay đầu lại nhìn, hồ sen vừa mới trong vắt lại trở nên đỏ như máu, tất cả đều do m.á.u từ cánh tay hắn nhuộm đỏ, ngay cả n.g.ự.c nàng cũng bị nhuộm đỏ.
Liên Kiều đỏ mặt tía tai: "Ngươi… ngươi không phải nói chỉ hôn thôi sao?"
Lục Vô Cữu nhìn bàn tay vẫn đang chảy máu, thuận miệng nói: "Bị thương nặng, hơi mất kiểm soát."
Liên Kiều mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Lục Vô Cữu lại làm ra vẻ nghiêm túc, không giống như đang nói dối, nàng chỉ có thể tự mình vuốt lại lớp áo bị nhàu nát: "Vậy được rồi."
Không những thế, nhìn thấy hồ sen đỏ như máu, nàng lại lo lắng cho tay hắn: "Cứ chảy m.á.u mãi như vậy sao được, ta băng bó cho ngươi."
Nói xong nàng để hắn ngồi xuống, vừa vén tay áo lên, liền thấy vết thương dài bằng cả bàn tay, đã có thể nhìn thấy cả xương.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng cau mày, lật ngược túi gấm, tất cả các loại thuốc trị thương ngoài da đều bị nàng lôi ra, cũng không quản có bao nhiêu lọ, cứ thế đổ lên vết thương của hắn như không tiếc tiền.
Bột thuốc đủ màu sắc che kín vết thương đến mức gần như không nhìn thấy nữa, Liên Kiều vẫn cảm thấy chưa đủ, lại lấy thêm một ít thuốc viên uống cho hắn.
"Đủ chưa, có cần thêm nữa không?"
Lục Vô Cữu nhìn bộ dạng luống cuống của nàng chỉ muốn cười, khóe môi vốn mím chặt hơi thả lỏng, rất nể mặt mà ngậm một viên thuốc từ đầu ngón tay nàng.
Đôi môi ấm áp lướt qua ngón tay trắng nõn của Liên Kiều, nàng run tay, giận dữ nhìn Lục Vô Cữu: "Ngươi…"
"Sao vậy?" Lục Vô Cữu dường như không hề hay biết.
Liên Kiều cắn môi, cũng không nói gì nhiều, giấu tay ra sau lưng, cuộn tròn đầu ngón tay ẩm ướt, rồi đổ hết lọ thuốc ra trước mặt hắn: "Tự uống đi."
"Nàng chắc chắn muốn ta uống hết chỗ này sao?" Lục Vô Cữu liếc nhìn những lọ thuốc đủ màu sắc, cười như không cười, "Vốn chẳng có việc gì, uống hết chỗ thuốc này của nàng e là lại có chuyện mất."
Liên Kiều lúc này mới hoàn hồn, vội vàng cất hết số thuốc đó lại: "Ta không phải quan tâm ngươi, ta chỉ sợ ngươi c.h.ế.t rồi liên lụy đến ta thôi!"
"Ồ." Lục Vô Cữu nhướn mày, "Vậy thì giữ lại, để lần sau dùng."
Liên Kiều "phì phì" hai tiếng vội vàng che miệng hắn: "Nói cái gì vậy, không may mắn!"
Lục Vô Cữu yên lặng nhìn nàng, Liên Kiều cứng đờ người, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng quay mặt đi, ôm lấy đống lọ thuốc đủ màu sắc không ngừng nhét vào túi gấm của mình.
"Không cần thì thôi!"
Lục Vô Cữu cúi đầu nhìn thấy hàng mi dài và cong vút của nàng run rẩy, vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiến hắn lại cúi đầu chạm vào khóe môi nàng.
Liên Kiều giật mình, túi gấm trên tay bị thắt nút chết.
Lục Vô Cữu khẽ cười, đứng dậy rời đi, để Liên Kiều lại với trái tim đập thình thịch.
Sao hắn lại hôn nàng nữa thế?
Chẳng lẽ là m.á.u rồng vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng?
Môi Liên Kiều vẫn còn đau, n.g.ự.c cũng nóng ran, nàng không muốn giúp hắn nữa, vì vậy sau khi chỉnh lại y phục liền nhanh chóng rời đi.
…
Những người bị nhốt trong lồng, ngoài người nhà họ Chu ra, chưa từng thấy người ngoài, thấy Liên Kiều đến, họ theo bản năng lùi lại.
Liên Kiều vội vàng xua tay giải thích: "Ta sẽ không làm hại các ngươi, ta đến để cứu các ngươi."
Nói xong, nàng trực tiếp mở khóa, đứng từ xa, những đứa trẻ và các khôi lỗi mới dám bước ra.
Có lẽ chúng chưa từng ra ngoài, chỉ nhìn thấy toàn cảnh địa cung cũng đã vô cùng kinh ngạc.
Liên Kiều thở dài, thầm mắng người nhà họ Chu thật sự quá tàn nhẫn. May mà những đứa trẻ này còn nhỏ, sau này vẫn còn cơ hội để dạy dỗ, còn những khôi lỗi vì linh căn thấp nên chỉ làm một số việc lặt vặt, ra ngoài cũng có cách sắp xếp.
Liên Kiều điểm danh số người, để họ tạm thời chờ đợi, rồi lại lục soát địa cung một lượt xem có còn thứ gì khác không.
Đồ thì không tìm thấy, nhưng khi hỏi đám trẻ, nàng được biết ngoài con rồng này, trong địa cung còn có một quả trứng rồng chưa nở.
Có thể sinh ra dưới dạng trứng rồng, nếu quả trứng này nở ra rồng thì e rằng sẽ còn lợi hại hơn con rồng mà họ vừa gặp.
Liên Kiều lại tìm kiếm khắp nơi, nhưng kỳ lạ là, ở địa cung trông không lớn này lại không tìm thấy trứng đâu, chẳng lẽ quả trứng này đã bị mang đi trước khi họ vào?
Những đứa trẻ này vẫn luôn bị nhốt trong lồng, chỉ thỉnh thoảng nghe được vài câu chuyện, cũng không biết tình hình cụ thể, Liên Kiều và Lục Vô Cữu nhìn nhau, xác định trong địa cung này quả thực không còn gì nữa liền định lên trên xem xét.
Lần này lối ra không khó tìm, chỉ là nắp giếng bị cấm chế hơi phiền phức, Liên Kiều đang suy nghĩ xem làm thế nào để phá cấm chế thì chỉ nghe thấy một tiếng "ầm", Lục Vô Cữu đi phía trước đã phá vỡ nắp giếng.
Nàng kinh ngạc nói: "Sao ngươi có thể dễ dàng phá vỡ như vậy, chẳng lẽ, sau khi g.i.ế.c rồng ngươi đã thăng cấp rồi?"
Lục Vô Cữu nhạt nhẽo "ừ" một tiếng.
Liên Kiều sững sờ, trước đây hắn hẳn là Đại Thừa kỳ hậu kỳ, bây giờ hẳn là Độ Kiếp kỳ rồi? Như vậy, chẳng phải hắn là người trẻ tuổi nhất đạt đến Độ Kiếp kỳ sao?
Liên Kiều ban đầu kinh ngạc, sau đó lại hơi bực bội, quay mặt đi không thèm nhìn hắn.
Lục Vô Cữu bèn nói: "Nàng còn nhỏ, hôm nay đã có thể dùng mưu mẹo làm trọng thương một người Độ Kiếp kỳ, biết đâu sau này nàng còn nhanh hơn."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");