Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Chương 194




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giao long đã ra, vậy còn Lục Vô Cữu đâu?

Nàng đờ đẫn nhìn mặt nước, không dám nghĩ đến khả năng tệ nhất.

Từng có lúc nàng giận dỗi, mong hắn biến mất khỏi mắt mình, vậy mà bây giờ hắn thật sự không còn, trong lòng nàng chỉ còn trống trải, tựa như một mảnh hư vô.

Nàng không biết bản thân vì sao lại như vậy, chỉ biết không cam lòng, lại nhìn xuống mặt hồ, nhưng nước đã hoàn toàn phẳng lặng, kết giới cũng biến mất.

Chỉ có kẻ lập trận mới có thể phá trận.

Nghĩa là…

Ánh mắt Liên Kiều bỗng trống rỗng, cho đến khi cảm nhận được sự lạnh buốt trên gò má, nàng mới phát hiện nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống.

Nàng vươn tay lau đi, nhìn giọt nước trên đầu ngón tay mà không biết phải làm sao.

Đúng lúc ấy, con giao long kia bỗng vặn vẹo thân mình dữ dội, tựa như đang chịu đựng cơn đau thống khổ cực độ.

Chỉ trong chớp mắt, một thanh trường kiếm đột ngột xuyên thấu từ bụng giao long, khiến nó rít gào thê thảm.

Ngay sau đó, một thân ảnh huyền sắc phá bụng chui ra!

Liên Kiều cả người chấn động, chậm rãi ngẩng đầu.

Người kia không phải Lục Vô Cữu thì còn ai vào đây?

Chỉ thấy hắn một thân huyền y ướt sũng, tóc mai nhỏ giọt, sắc mặt trắng bệch, một dòng m.á.u vẫn đang chảy dọc theo kẽ tay hắn xuống.

Một giọt lệ của Liên Kiều vẫn còn treo lơ lửng trên hàng mi, nhưng nàng quá đỗi kinh ngạc, đến cả chớp mắt cũng quên.

 

Mãi cho đến khi Lục Vô Cữu dừng lại trước mặt nàng, nàng vẫn chưa hoàn hồn.

Vẫn là Lục Vô Cữu lên tiếng trước, hắn chậm rãi đưa tay lau đi giọt nước mắt kia, giọng nói trầm thấp: "Chỉ là ra ngoài muộn một chút, nàng đã khóc thành thế này rồi?"

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Liên Kiều cảm xúc lẫn lộn, nàng muốn hỏi hắn làm sao ra được, lại cố chấp muốn giả vờ như mình không khóc, còn tức giận hắn vì đã lập kết giới.

Nhưng khi nhìn thấy vết thương sâu hoắm đến tận xương trên cánh tay hắn, nàng lại nghẹn ngào, không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nước mắt lưng tròng.

"Ngươi có đau không?"

 

Câu hỏi vừa thốt ra, ánh mắt Lục Vô Cữu chợt tối lại, đáy mắt cuồn cuộn sóng trào, bàn tay vốn chỉ chạm nhẹ vào má nàng bỗng nhiên phủ lên khuôn mặt trắng nõn của nàng. Liên Kiều còn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn cuồng nhiệt đã phủ xuống.

Nụ hôn này đến quá bất ngờ, Liên Kiều mở to mắt.

Đợi đến khi hoàn hồn, nàng dùng sức đẩy hắn ra: "Ngươi hôn ta làm gì?"

Lục Vô Cữu cười khẽ: "Thật là ngốc."

Tuy nói vậy, nhưng hắn lại véo cằm nàng rồi lại hôn xuống một cách không kìm lòng được.

Liên Kiều không ngờ hắn lại tiếp tục, nhíu mày đẩy ra, vô tình chạm vào vết thương của hắn, nghe thấy tiếng rên khẽ, nàng lập tức rụt tay lại, luống cuống tay chân, không biết nên để tay ở đâu, vội vàng nhắc nhở: "Tay ngươi bị thương…"

Lục Vô Cữu khẽ “ừ” một tiếng từ trong lồng ngực, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

Liên Kiều không biết Lục Vô Cữu đột nhiên phát điên cái gì, nghiêng đầu né tránh hắn: "Ngươi làm sao vậy? Ta không phát tác, ngươi không cần giải độc cho ta."

Lục Vô Cữu làm như không nghe thấy, Liên Kiều lại đoán: "Hay là, ngươi chạm vào m.á.u rồng rồi?"

Long tính vốn dâm đãng, m.á.u rồng cũng là một vị thuốc bổ dương, chỉ là người thường rất ít có cơ hội tiếp xúc mà thôi.

Lục Vô Cữu nghe nàng nói vậy cũng không phản bác, ngược lại nắm lấy gáy nàng nhẹ nhàng xoa bóp, giọng nói trầm thấp: "Vậy nàng giúp ta một chút nhé?"

Liên Kiều muốn từ chối, nhưng lại nói không nên lời.

Lục Vô Cữu chậm rãi ghé sát vào tai nàng, mân mê vành tai đỏ ửng của nàng, hơi thở nóng bỏng: "Chỉ là hôn một chút thôi, được không?"

Giọng hắn ngân nga, mang theo sự khàn đặc mà Liên Kiều chưa từng nghe thấy, nàng mềm lòng, làm sao có thể từ chối được, nàng tựa vào vai hắn nhỏ giọng nói: "Đối diện còn có người kìa…"

Thực ra ngay từ lúc hôn nàng, Lục Vô Cữu đã lập kết giới cho hai người, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, từ bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.

Nhưng nếu nói ra lời này thì có vẻ như đã lên kế hoạch từ trước, vì vậy Lục Vô Cữu không giải thích gì, ngược lại siết chặt eo nàng: "Vậy thì xuống nước."

Sau khi sử dụng Tịnh Thủy Quyết, nước trong hồ nhanh chóng trở nên trong vắt, Liên Kiều còn chưa kịp nói chữ "không" đã bị kéo xuống hồ, bị ấn vào bờ hồ mà hôn.

Liên Kiều chưa từng thấy ánh mắt hắn như vậy, bàn tay vốn đang đặt trên eo nàng dưới nước dường như cũng chậm rãi di chuyển lên trên. Ngực nàng ngứa ran, ban đầu nàng tưởng là do gợn sóng, nhưng khi cúi xuống nhìn thấy ngón tay hắn phủ lên, nàng hơi mở to mắt, dùng hai tay chống lên vai hắn, nhưng lại sợ làm đau vết thương trên tay hắn nên không dám dùng sức quá mạnh.

Lục Vô Cữu nhận ra sự cẩn thận của nàng, càng thêm không kiêng dè, tim Liên Kiều như bị siết chặt. Nàng ưm ưm muốn nhắc nhở hắn, nhưng âm thanh lại bị lưỡi hắn chặn lại.

Trong hồ sen vốn trong vắt lại nổi lên một chút đỏ máu, là từ cánh tay bị thương của Lục Vô Cữu, vì dùng sức xoa nắn nên m.á.u không ngừng thấm vào nước.

Môi hắn cũng càng lúc càng nóng, Liên Kiều không chịu nổi liền nghiêng đầu né tránh, vô tình đẩy vào vết thương khiến hắn khẽ rên một tiếng.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.