Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Chương 187




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Liên Kiều sờ sờ cổ mình, thầm nghĩ mà sợ, không khỏi rùng mình: "Chu gia này rốt cuộc muốn làm gì..."

Còn Khương Lê, tuy nàng và nàng ta không quá hợp nhau, thường xuyên cãi nhau thậm chí đánh nhau, nhưng nàng chưa bao giờ có ý định dồn nàng ta vào chỗ chết.

Nàng ta cứ như vậy mà chết, còn bị cắt đầu, thật sự quá tàn nhẫn...

Mấu chốt là, bây giờ trừ những người bị nhốt ở đây, bên ngoài không một ai biết âm mưu của Chu gia.

 

Mà đại điển kế nhiệm của "Chu Tĩnh Hoàn" sắp được tổ chức, đến lúc đó gia chủ các đại gia tộc tất nhiên đều sẽ đến, đặc biệt là Khương gia.

Chỉ sợ Khương Lê giả mạo Độ Kiếp Kỳ này một khi trở về Cối Kê, sẽ gây ra một trận phong ba huyết vũ.

Nàng vừa nghĩ đến cha nàng cũng sẽ đến liền lòng như lửa đốt, không được, nàng nhất định phải ra ngoài trước đó, nếu không đừng nói Yến Vô Song gặp nguy hiểm, còn không biết sẽ có một trận phong ba bão táp gì nữa.

Nhưng mà, nơi này dù sao cũng là bên trong mảnh vỡ, muốn ra ngoài nói dễ hơn làm.

Liên Kiều tìm trên tìm dưới khắp nơi cũng không tìm được cách ra ngoài, quay đầu lại thấy Lục Vô Cữu thần sắc tự nhiên đứng đó, nàng tức giận vô cùng.

"Này, ngươi cứ đứng như vậy sao?"

Lục Vô Cữu quay đầu: "Không phải nàng bảo ta dập tắt nến, không cho ta nhìn trên tường sao?"

Liên Kiều hơi bực mình: "Đúng thì sao? Chẳng lẽ chúng ta còn phải dựa vào những bức tranh này để ra ngoài hay sao?"

Lục Vô Cữu dừng lại một chút, không phản bác.

"..."

Liên Kiều trước là kinh ngạc, sau đó mặt nóng bừng, vô thức nhìn thoáng qua bức bích họa: "Rốt cuộc là có ý gì?"

"Nàng còn nhớ bức tranh gạch mà chúng ta gặp trong mảnh vỡ đầu tiên không?" Lục Vô Cữu nói.

Liên Kiều đương nhiên nhớ: "Nhưng điều này có liên quan gì đến bức tranh gạch? Tranh trên bức tranh gạch đều là ảo ảnh, những bức bích họa này cũng là tranh, chẳng lẽ phải đập vỡ những bức tranh này mới có thể ra ngoài?"

"Không phải đập vỡ." Lục Vô Cữu trầm ngâm, "Khung Đồng Ấn là một mặt ấn, hư thực tương sinh, chủ khách tương phản, nếu ta không đoán sai, mảnh vỡ thứ ba này cùng mảnh vỡ thứ nhất là tương sinh tương phản. Trong mảnh vỡ thứ nhất, bức tranh gạch khắc họa là ảo cảnh, cho nên, trên vách đá nơi này khắc họa hẳn là cảnh thật."

"Thật ở chỗ nào? Ngươi... ngươi đừng nói bậy!" Liên Kiều nhanh chóng lùi về sau một bước, "Ai làm những chuyện này với ngươi rồi!"

Lục Vô Cữu ấn ấn mi tâm: "Không phải đã làm, ý ta là, bức tranh này vẽ không phải chuyện quá khứ, mà là chuyện tương lai."

 

Liên Kiều hiểu ý của hắn, trong nháy mắt như sét đánh ngang tai: "Ý ngươi là, đây thực chất là bức tranh tiên tri? Tất cả mọi thứ trên tranh đều sẽ xảy ra?"

Khóe miệng Lục Vô Cữu hiện lên một tia thâm ý: "Hẳn là vậy."

Liên Kiều lại một lần nữa nhìn quanh bức bích họa khắp tường, mặt đỏ bừng, cả người suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Ổn định tinh thần xong, Liên Kiều mới không thực sự ngất xỉu, nàng không chịu thừa nhận: "Sao ngươi biết nhất định là tiên tri, biết đâu... biết đâu đây chỉ là ảo ảnh đơn giản thôi?"

"Ảo ảnh?" Lục Vô Cữu thản nhiên nói, "Nàng không nhìn thấy bức tranh đầu tiên sao?"

Liên Kiều nào dám nhìn kỹ, từ lúc vào đây nàng đã không dám nhìn thẳng vào những bức tranh này.

Nhưng lại không nhịn được tò mò, vì vậy lấy hết can đảm nhìn vào bức tranh đầu tiên, chỉ thấy bức tranh đầu tiên này khác với những bức tranh khác, vẽ cảnh bọn họ cùng nhau rơi xuống, phía sau mới là một số thứ không thể nhìn nổi.

Như vậy xem ra, bức tranh này quả thực là được sắp xếp theo thời gian, cho nên những bức tranh phía sau, rất có thể chính là tương lai không xa.

Liên Kiều nhanh chóng liếc mắt nhìn qua, phát hiện ra cuối cùng có mấy bức tranh quần áo bọn họ cởi được một nửa lại giống nhau...

Còn đáng sợ hơn là, tại sao bức tranh lại đột ngột dừng lại ở đây?

Không được không được, nàng thà c.h.ế.t trong tay Lục Vô Cữu, cũng không muốn c.h.ế.t dưới thân Lục Vô Cữu!

Liên Kiều mặt đỏ tía tai, xấu hổ muốn chết, muốn tìm Lục Vô Cữu tính sổ, nhưng hắn dù sao bây giờ cũng chưa làm gì cả.

Nàng tức giận, lại bất lực, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt sự tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu cố ý nói: "Nhìn ta làm gì, lại phát tác rồi à?"

"..."

Liên Kiều vội vàng quay mặt đi: "Ai phát tác, đừng nói bậy!"

Lục Vô Cữu khẽ cười, chỉ sợ chọc ghẹo thêm nữa nàng thực sự sẽ khóc lên mất, vì vậy nói: "Khung Đồng Ấn này tuy là thần khí, nhưng nơi này dù sao cũng chỉ là mảnh vỡ, nếu ta không đoán sai nó dự báo hẳn là dựa trên tương lai hiện tại, nếu xuất hiện biến số trọng đại, chuyện tương lai cũng có thể thay đổi theo."

Biến số trọng đại? Có nghĩa là chỉ cần bọn họ tập hợp đủ mảnh vỡ, những chuyện này tương lai sẽ không nhất định xảy ra?

Mặt Liên Kiều lúc này mới bớt nóng lại, thầm mừng vì trong tay đã có hai mảnh vỡ, hiện tại lại đang ở chỗ mảnh vỡ thứ ba, chỉ cần gom đủ chẳng phải là có thể đảo ngược tương lai sao?

Hơn nữa, cho dù có xảy ra, những chuyện này còn chưa biết bao giờ mới đến, lo lắng bây giờ chẳng phải là quá sớm hay sao?

Liên Kiều bèn vỗ vỗ mặt, trấn tĩnh lại.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.