Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Chương 179




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến tối, cuối cùng cũng có chút thành quả, Liên Kiều quyết định cứ thử xem sao.

Nàng lén lút lẻn vào linh đường, canh lúc Chu Tĩnh Hoàn đang canh giữ linh cữu, liền thổi lên ở bên ngoài.

Tiếng nhạc vừa vang lên, giữa lông mày Chu Tĩnh Hoàn quả nhiên hơi nhíu lại.

Thấy vậy, Liên Kiều liền thổi càng hăng say hơn, chỉ tiếc là ngoài việc lúc đầu nhíu mày ra, Chu Tĩnh Hoàn không hề có vẻ mặt đau đớn gì, ngược lại nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, ánh mắt sắc bén.

Thấy tình hình không ổn, Liên Kiều lập tức quay đầu bỏ chạy, Chu Kiến Nam theo sát phía sau, hai người chạy như bay về phòng, mới tránh được sự truy đuổi của Chu Tĩnh Hoàn.

Cửa vừa đóng lại, Liên Kiều thở hổn hển, Chu Kiến Nam cũng sợ đến mức mặt mày tái mét.

"Sao bản nhạc này lại không có tác dụng với hắn? Chẳng lẽ là do ngươi thổi quá dở?"

"Dở?" Liên Kiều cười như không cười nhìn hắn.

"Hay! Hay!" Chu Kiến Nam lập tức đổi giọng.

Liên Kiều lúc này mới tha cho hắn, nhưng dù dở hay hay, nàng chắc chắn mình không thổi sai bất kỳ nốt nhạc nào, tại sao lại không có tác dụng với Chu Tĩnh Hoàn?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều lẩm bẩm khó hiểu, lúc này, Lục Vô Cữu đang ung dung đọc sách bỗng nhiên nói: "Đương nhiên là bởi vì ngay từ đầu nàng đã sai rồi."

"Ý ngươi là, Chu Tĩnh Hoàn không bị Họa Bì Trùng ký sinh?" Liên Kiều tiến lại gần.

Lục Vô Cữu khẽ ừ một tiếng.

Liên Kiều rất không ưa cái vẻ ung dung của hắn: "Sao ngươi biết? Đừng nói là nói suông nhé?"

Lục Vô Cữu không tranh luận với nàng, vẫn chậm rãi đọc sách.

Liên Kiều nhớ lại, từ lúc bắt đầu luyện tập bản nhạc, Lục Vô Cữu đã không mấy nhiệt tình, chẳng lẽ, hắn thật sự đã biết từ trước?

Liên Kiều nửa tin nửa ngờ, lại bắt đầu tức giận: "Ngươi đã biết sao không nói sớm? Ngươi cố ý xem ta mất mặt phải không?"

Lục Vô Cữu lại hỏi ngược lại: "Ta nói rồi thì với tính tình của nàng, nàng sẽ nghe sao?"

Liên Kiều ngượng ngùng, nàng thật sự sẽ không nghe, không những không nghe mà còn sẽ càng cố gắng hơn.

Nàng sờ sờ mũi, miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Sao lại không nghe, rõ ràng là ngươi tự nghĩ theo ý mình! Giờ thì hay rồi, còn hai ngày nữa là đến thời hạn đã hẹn, đều tại ngươi, làm ta lãng phí một ngày, toàn là công cốc!"

Lời này thật sự là quá mức ngụy biện, ngay cả Yến Vô Song cũng nghe không nổi nữa, kéo kéo tay áo nàng.

Nhưng Lục Vô Cữu không hề tức giận, chỉ khẽ cười một tiếng: "Cũng không hẳn là vô dụng, Chu Tĩnh Hoàn tâm tư kín kẽ, đánh rắn động cỏ một chút, hắn mới không nhịn được ra tay, chỉ cần hắn ra tay, nhất định sẽ có sơ hở, đến lúc đó mới là cơ hội chúng ta động thủ."

 

Liên Kiều nghe mà mơ hồ, hừ lạnh nói: "Tốt nhất là ngươi nói trúng, miệng ta thổi đến đau rồi."

Nàng sờ sờ đôi môi khô nứt vì luyện tập thổi sáo cả ngày, đầy vẻ oán trách.

Lục Vô Cữu bèn đẩy một chén trà mới rót đến: "Uống chút nước đi."

Liên Kiều cũng không khách sáo, ngồi phịch xuống, thấy trên bàn hắn có hạt sen tươi, lại sai Lục Vô Cữu bóc cho nàng, với lý do là an ủi sự vất vả của nàng hôm nay.

Yến Vô Song nhìn ra Liên Kiều đang cố ý ăn chực, nàng ấy không hứng thú với chuyện ăn uống, bèn kéo Chu Kiến Nam ra ngoài.

Lúc rời đi, Chu Kiến Nam thấy Lục Vô Cữu thật sự đưa tay bóc hạt sen cho Liên Kiều, ánh mắt có chút ngẩn ngơ, sao hắn lại cảm thấy quan hệ của hai người này quá tự nhiên và thân mật vậy?

Hơn nữa, không biết có phải hắn nhìn nhầm hay không, hắn dường như thấy được một tia cưng chiều trong ánh mắt lơ đãng của Lục Vô Cữu...

Từ này vừa lóe lên, Chu Kiến Nam sợ hãi lập tức gạt bỏ.

Không thể nào! Chu Kiến Nam lại nhìn thêm một cái, chỉ thấy ánh mắt Lục Vô Cữu lại trở nên vô cảm, bình tĩnh nhìn hắn, hắn thậm chí còn nhìn ra một tia lạnh lẽo, liền vội vàng đóng cửa lại.

Vậy mới đúng chứ, quả nhiên, Điện hạ vẫn không thay đổi.

Liên Kiều hoàn toàn không hay biết, chỉ là sau khi cắn một hạt sen, nàng nhăn mặt nhăn mũi, lập tức nhổ hạt sen trong miệng ra.

"Phì, hạt sen ở chỗ ngươi sao lại đắng thế này, hoàn toàn khác với hạt sen ta ăn hôm trước ở chỗ khác."

Lục Vô Cữu ngẩng đầu: "Thật sự đắng vậy sao?"

Hắn dùng đầu ngón tay nhặt một hạt sen lên xoa xoa, vẻ mặt không cho là đúng.

Liên Kiều phì phì hai tiếng, đầu lưỡi đắng đến run lên, thấy Lục Vô Cữu đang cười mình, lại càng tức giận.

"Ngươi còn dám cười!" Liên Kiều hừ hừ hai tiếng, đột nhiên lại cười híp mắt, "Ta quên mất ngươi không có vị giác rồi, đương nhiên là không nếm ra được, vậy ta để ngươi tự nếm thử xem rốt cuộc đắng đến mức nào."

Thế là, dù tự mình chịu thiệt tám trăm cũng phải làm đối phương tổn thất một nghìn, nàng ôm cổ hắn, tiến lại gần, tách môi lưỡi hắn ra, chui vào.

Vị đắng nhàn nhạt lan tỏa giữa đôi môi hai người.

Liên Kiều ôm cổ hắn, ánh mắt tinh ranh: "Thế nào, có đắng không?"

Lục Vô Cữu sờ sờ khóe môi: "Đắng sao?"

Liên Kiều không tin, liền ngậm một hạt sen khác, lại hôn lên, định cắn vỡ hạt sen trong miệng hắn.

Nhưng Lục Vô Cữu lại dùng lưỡi đẩy hạt sen di chuyển, dường như đang trêu chọc nàng, Liên Kiều mãi không tìm thấy, nàng nắm lấy vai hắn hôn sâu xuống mới bắt được hạt sen cắn vỡ.

Ngay lập tức, vị đắng nồng nặc tràn ngập khoang miệng hai người.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.