(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắn nhất định là cố ý trêu chọc nàng!
Liên Kiều vỗ vỗ khuôn mặt nóng ran của mình, ép bản thân không nghĩ nữa.
Càng cố ép mình không để ý, nàng lại càng thỉnh thoảng nhớ lại, bị câu dẫn thỉnh thoảng lại nhớ đến cảnh tượng đêm đó, vừa nhớ lại mặt lại nóng bừng, rồi nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ muốn chết.
Yến Vô Song vừa gặm lê, vừa nhìn Liên Kiều sắc mặt thay đổi liên tục, nói: "Ngươi làm sao vậy, xuân tâm nhộn nhạo à?"
Liên Kiều lần đầu tiên nghe thấy từ này xuất hiện trên người mình, nàng hoảng hốt: "Ngươi nói cái gì vậy! Ta... ta đây là đang tức giận."
Yến Vô Song chọc chọc vào vành tai đỏ bừng của nàng: "Tức giận mà ngươi thẹn thùng cái gì? Mặt đỏ bừng thế kia."
Liên Kiều lập tức nghiêm mặt: "Ta là thấy mất mặt, không phải thẹn thùng."
"Ồ?" Yến Vô Song cười xấu xa huých khuỷu tay vào nàng, "Mất mặt thế nào? Kể ta nghe xem."
Liên Kiều từ trước đến nay đều là người không giấu được chuyện gì, nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ kể khổ với Yến Vô Song, hai người cùng nhau mắng Lục Vô Cữu.
Nhưng từ khi trúng cổ, nàng dần dần có bí mật, ấp úng không nói nên lời, quay mặt đi: "Thôi đi! Đều qua rồi, dù sao... cũng chỉ là ngoài ý muốn, chắc hắn cũng không phải cố ý."
Ngoài ý muốn?
Yến Vô Song tặc lưỡi hai tiếng, cắn một miếng lê to, chắc chắn Liên Kiều không bình thường.
Nhưng rốt cuộc là với ai? Liên Kiều ngày nào cũng chỉ nghĩ đến tu luyện, bên cạnh cũng không có mấy nam nhân.
Chu Kiến Nam? Không thể nào, trừ khi nàng mù mắt.
Lục Vô Cữu? Càng không thể nào, theo mức độ ghét bỏ lẫn nhau của bọn họ, trừ khi trời sập, nam nhân trên đời c.h.ế.t hết.
Tính tới tính lui, cũng chỉ có Chu Tĩnh Hoàn gần đây mới gặp... chẳng lẽ Liên Kiều thích con cáo già mặt cười này?
Yến Vô Song đột nhiên cảm thấy như ăn phải ruồi, nhưng ngoài người này, thật sự không còn ai khác.
Nàng ấy nhéo mũi, thôi vậy, nếu Liên Kiều thật sự thích, nàng ấy cũng chỉ có thể giúp nàng quan sát thêm thôi.
…
Sự bất thường của Liên Kiều kéo dài cả ngày, đến tối thừa cơ đêm khuya, điều tra âm thanh nghi là tiếng rồng gầm mà ban ngày gặp phải, nàng cũng không giống như trước đây đập cửa, mà bảo Chu Kiến Nam đi gọi Lục Vô Cữu.
Lúc gặp nhau, Lục Vô Cữu nhìn ánh mắt lảng tránh của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bốn người nửa đêm lặng lẽ đến gần cấm địa, sử dụng thuật che mắt, rất dễ dàng đã đánh lạc hướng phần lớn thị vệ. Đối với những người còn lại, Yến Vô Song nhanh nhẹn, một tay trực tiếp đánh ngất một người, không hề kinh động đến người dưới chân núi.
Tuy nhiên, điều phiền phức của cấm địa không chỉ là thị vệ, mà là ba lớp trận pháp cấm chế.
Trùng hợp là, Chu Kiến Nam là người của chi thứ nhà họ Chu, lại học rộng hiểu nhiều, những trận pháp này đối với hắn căn bản không đáng gì.
Vì vậy, Chu Kiến Nam phụ trách tìm trận nhãn, Yến Vô Song phụ trách phá trận, hai người phối hợp ăn ý, thử vài lần liền nhanh chóng phá vỡ cấm chế.
Yến Vô Song liếc nhìn Chu Kiến Nam: "Tên khốn, không ngờ ngươi cũng có chút tác dụng."
Chu Kiến Nam hừ một tiếng, lúc đi còn nghênh ngang.
Không chỉ hiểu trận pháp của nhà họ Chu, linh thực bên trong Chu Kiến Nam cũng biết không ít, vì vậy hắn liền tự đề cử đi trước dẫn đường, Yến Vô Song ở bên cạnh bảo vệ, Liên Kiều và Lục Vô Cữu thì đi cuối.
Linh thực bên trong cấm địa nhiều hơn bên ngoài rất nhiều, khác hẳn bên dưới mọc đầy các loại linh thực kỳ lạ, lá cây sum suê như tán, hầu như đều chưa từng thấy bên ngoài.
Trong khu rừng âm u thỉnh thoảng điểm xuyết vài bông hoa, nhưng màu sắc lại quá sặc sỡ, đỏ tía, chói mắt đến mức quỷ dị.
Nếu như trước đây tiến vào nơi kỳ quái như vậy, Liên Kiều nhất định sẽ nói không ngừng từ lúc bước vào cửa, nhưng hôm nay nàng cố ý tránh Lục Vô Cữu, tất nhiên cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Đi được một lúc, nàng đột nhiên cảm thấy có người chạm vào cánh tay mình, nhanh chóng che tay lại né tránh.
Lục Vô Cữu không hiểu sao, Liên Kiều cũng không muốn nói chuyện với hắn, vì vậy lại nuốt lời định nói vào bụng, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái để cảnh cáo hắn không được táy tay táy chân.
Tuy nhiên, vừa đi tiếp, m.ô.n.g nàng lại bị sờ một cái.
Liên Kiều không nhịn được nữa, oán trách: "Ngươi làm gì vậy?"
Lục Vô Cữu nhíu mày: "Ta làm sao?"
Liên Kiều không chịu nổi nữa: "Ngươi còn giả ngu, không phải ngươi sờ m.ô.n.g ta?"
Giọng cãi nhau của bọn họ không nhỏ, hai người phía trước nhanh chóng quay đầu lại.
Sắc mặt Lục Vô Cữu rất khó coi, trầm giọng nói: "Không liên quan đến ta."
Liên Kiều lại nhớ đến chuyện hôm qua, rất nghi ngờ: "Thật sao?"
Vừa nói, Lục Vô Cữu chậm rãi tiến lại gần, lông tơ trên mặt Liên Kiều dựng đứng, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh: "Ngươi không được lại gần..."
Lời còn chưa dứt, Lục Vô Cữu đột nhiên đưa tay túm lấy một dây leo sau gáy nàng.
"Muốn chạy?"
Liên Kiều giật mình quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một dây leo lặng lẽ bò lên vai nàng, nhắm vào cổ nàng.
Thì ra là thứ này giở trò.
Liên Kiều hơi ngượng ngùng, hai người phía trước cũng chạy đến: "Cái gì vậy?"
Hắn lạnh lùng dùng sức kéo một cái, chỉ thấy một dây leo kéo ra cả bức tường dây leo, giương nanh múa vuốt.
Liên Kiều nhanh chóng dùng kiếm khí tạo thành một lớp kết giới, đám dây leo bị chặn lại, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, "ầm ầm" va đập vào kết giới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");