Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Chương 164




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chưa kịp chạm đến, tay hắn đã bị Liên Kiều gạt ra: “Ngươi định làm gì? Chúng ta chỉ là đồng minh, dù ngươi có say cũng không được chiếm tiện nghi của ta!”

Lục Vô Cữu hơi nheo mắt, giọng khàn đi vì hơi rượu: “Nàng cho rằng đây là chiếm tiện nghi? Vậy chuyện tối qua là gì?”

Liên Kiều suy nghĩ một hồi: "Giải độc thôi, đó là làm việc công."

Lục Vô Cữu nhướng mày: "Nếu đã là làm việc công, vậy sao lúc ở bữa tiệc nàng lại đỏ mặt?"

 

Liên Kiều lắp bắp chối: “Làm gì có! Ta… ta chỉ uống nhiều quá thôi.”

Lục Vô Cữu chăm chú nhìn nàng: “Thật sao? Vậy tại sao ngay cả món điểm tâm yêu thích cũng không động đến?”

Liên Kiều chột dạ nhớ lại đĩa bánh kia, không được tự nhiên mà bướng bỉnh đáp: “Thứ đó vừa nhìn đã biết không ngon, cần gì động đũa. Hơn nữa, ngươi vốn không nếm ra mùi vị.”

Lục Vô Cữu cổ họng khẽ động, một tay đặt lên gáy nàng, trán chạm trán: “Quả thực nhạt nhẽo vô vị, không bằng nàng ngọt hơn.”

Ngọt ngào gì của nàng chứ?

Liên Kiều không hiểu ý hắn, tưởng hắn đang nhớ lại vị ngọt nếm được từ miệng nàng trước đó, nghiêng đầu trầm tư: "Ngươi lại muốn nếm thử sao?"

Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ánh mắt có chút thích thú: "Nàng bằng lòng sao?"

Liên Kiều tuy cảm thấy hình dạng món đó kỳ quái, nhưng dù sao cũng là nàng suy nghĩ không trong sáng, Lục Vô Cữu chắc chắn không có ý đó, thế nên nàng do dự một chút, vẫn đồng ý: "Vậy được thôi."

Nói xong, nàng nhanh chóng đứng dậy, Lục Vô Cữu kéo tay áo nàng: "Nàng đi đâu?"

Liên Kiều rất tự nhiên nói: "Gọi một phần Túc Sơn, chẳng phải ngươi muốn nếm thử sao?"

"..."

Lục Vô Cữu day day mi tâm: "Thôi bỏ đi."

"Sao ngươi lúc muốn ăn lúc lại không muốn vậy?" Liên Kiều nhíu mày, có chút không vui.

Lục Vô Cữu đang say, hắn đè xuống: "Để lại, sau này ăn."

Liên Kiều thấy hắn đã tỉnh rượu được một nửa, bèn nhét túi thơm của hắn lại vào.

"Vậy ta đi đây."

"Đi ngay sao?" Lục Vô Cữu đột nhiên nói, "Túi thơm của ta cũng cũ rồi, chẳng phải nàng có rất nhiều túi thơm, đổi cho ta một cái."

Thứ này trong túi Càn Khôn của Liên Kiều nhiều vô số kể, thế nên nàng rất hào phóng đổ hết ra: "Ngươi muốn thì tự chọn một cái đi."

Lục Vô Cữu liếc mắt một cái liền chọn trúng một cái nền đen chỉ vàng: "Cái này."

Liên Kiều nhìn một cái: "Ngươi cũng thật có mắt nhìn, đây là cái duy nhất ta thêu bằng chỉ vàng."

 

Lục Vô Cữu nghe thấy từ "duy nhất", lúc này mới cầm lấy túi thơm.

Sau đó thấy Liên Kiều đang chọn túi thơm cho Chu Tĩnh Hoàn, tốt bụng lại chọn cho Chu Tĩnh Hoàn một cái túi thơm màu nâu gỗ đàn hương bình thường, thản nhiên nói: "Cái này hợp với hắn."

Liên Kiều nghĩ bọn họ đều là nam tử, ánh mắt chắc chắn sẽ hợp nhau hơn, thế nên nghe theo lời hắn.

Ngày hôm sau, Liên Kiều tìm cơ hội đưa túi thơm cho Chu Tĩnh Hoàn, Chu Tĩnh Hoàn vui vẻ ra mặt, nhưng khi ánh mắt lướt qua bên hông Lục Vô Cữu, lại khựng lại: "Điện hạ cũng có sao?"

Liên Kiều nhìn theo ánh mắt hắn: "Đúng vậy, cái của hắn cũ rồi, ta cũng đổi cho hắn một cái."

Chu Tĩnh Hoàn liếc nhìn sợi chỉ vàng trên đó, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi: "Sư muội thật có mắt nhìn, tặng đồ cũng đặc biệt hợp người."

Liên Kiều thành thật lắc đầu: "Không phải ta có mắt nhìn, cái của hắn là tự hắn chọn, cái của huynh cũng là hắn chọn, huynh thích là tốt rồi."

Chu Tĩnh Hoàn vẻ mặt khó hiểu: "Ồ?"

Lục Vô Cữu khóe môi hiện lên nụ cười như có như không: "Không cần khách sáo."

Chu Tĩnh Hoàn cũng bèn cười cười.

Giữa hai người có dòng chảy ngầm, Liên Kiều hoàn toàn không phát hiện ra, khi Chu Tĩnh Hoàn lại mời nàng cùng hắn đi dạo đồng hoa ở hậu sơn, Liên Kiều vui vẻ đồng ý.

Nhưng sau khi xem đồng hoa vẫn chưa đủ, nàng còn muốn nhân cơ hội thăm dò tình hình của Chu thị, lại bảo Chu Tĩnh Hoàn dẫn bọn họ lên núi cao hơn xem thử, Chu Tĩnh Hoàn lúc đầu không đồng ý, nhưng không chịu nổi Liên Kiều năn nỉ ỉ ôi, nên đành đồng ý.

Ngọn Tiêu Minh sơn này cực kỳ cao, từ trên xuống dưới, càng lên cao, linh thực trồng càng quý hiếm.

Chu Tĩnh Hoàn dẫn bọn họ xem từ sườn núi, chỉ thấy trên sườn núi trồng một số cây vân sam. Chu Tĩnh Hoàn nói những cây này mười năm nảy mầm, mười năm mọc lên khỏi mặt đất, trăm năm thành gỗ, dùng loại gỗ này làm nhà không sợ lửa cháy, không sợ đao chém, mỗi cây gỗ còn đắt hơn vàng.

Liên Kiều kinh ngạc: "Thật sao?"

Chu Tĩnh Hoàn lấy ra một cành cây được chặt bằng một thanh kiếm đặc chế: "Nàng thử xem sẽ biết."

Liên Kiều bèn ngưng tụ lửa đốt, quả nhiên, cây gỗ không hề thay đổi.

Nàng tấm tắc khen lạ, Lục Vô Cữu thản nhiên liếc nhìn, khẽ giơ tay lên, chỉ thấy cành gỗ bị ngọn lửa vô sắc thiêu đốt, lập tức hóa thành tro bụi.

"..."

Chu Tĩnh Hoàn cười gượng: "Lửa của điện hạ là Tam Muội Chân Hỏa, dù là thứ quý giá đến đâu cũng khó chống đỡ, điện hạ đừng nên chê cười chúng ta nữa."

Liên Kiều cũng trừng mắt nhìn Lục Vô Cữu, cấm hắn động tay động chân vào bất cứ thứ gì nữa.

Lục Vô Cữu cười lạnh một tiếng, rồi chắp tay sau lưng.

Sau đó Chu Tĩnh Hoàn lại dẫn bọn họ đi lên, tiện tay bẻ một cành cây không có gì đặc biệt, nói với nàng: "Đây là cành cây Mê Cốc, đeo trên người có thể phân biệt đông tây nam bắc, không sợ lạc đường."

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.