(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ồ, túi hương này hình như là thứ ta từng tặng sư huynh năm đó phải không?"
Chu Tĩnh Hoàn mỉm cười: "Đúng vậy."
Liên Kiều rốt cuộc tìm lại được chút cảm giác thân thuộc thuở xưa, bèn mỉm cười: "Chỉ là túi hương ta luyện tay khi ấy, khó mà tính là tinh xảo. Những người khác e rằng đã đánh mất từ lâu, chỉ có sư huynh là trân trọng, hai năm rồi vẫn giữ lại."
Chu Tĩnh Hoàn cười nhẹ: "Giữ lại làm kỷ niệm thôi. Nhưng quả thật cũng đã cũ rồi, nếu sư muội có thời gian, chẳng hay có thể thêu cho ta một cái khác?"
Liên Kiều sảng khoái đáp: "Dĩ nhiên là được."
Lúc này, Lục Vô Cữu đặt chén rượu xuống, ánh mắt liếc qua.
Chu Tĩnh Hoàn mỉm cười nhấc ly, cách khoảng không kính hắn một chén, rồi thong thả ngồi xuống.
Trong men rượu nồng nàn, Liên Kiều nhìn hai người họ cạn chén liên tục, vò rượu hết lượt này đến lượt khác, hàng mày nàng hơi nhíu lại.
Chu Tĩnh Hoàn tửu lượng ra sao nàng đã quên, nhưng Lục Vô Cữu, e rằng không tốt lắm. Dẫu sao hắn cũng chẳng phân biệt được vị rượu, cũng chẳng nhận biết độ mạnh nhạt của men cay.
Cứ thế đẩy qua đẩy lại, mãi đến khi Chu phu nhân sai người đổi món, hai người họ mới chịu tạm ngừng.
Thế nhưng, khi nhìn thấy món vừa được dọn lên, Liên Kiều lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy người hầu đặt trước mặt mỗi người một đĩa tô sơn, bên dưới là tầng đá vụn, bên trên rưới sữa đặc, phía trên lại điểm một quả anh đào đỏ thắm.
Chu Tĩnh Hoàn thong thả giới thiệu món ăn, nhưng từ khóe mắt, nàng lại thấy Lục Vô Cữu không hề động đến yến huyết hiếm lạ, mà chỉ tao nhã ăn quả anh đào trên lớp sữa ngọt.
Liên Kiều liền vội vã quay mặt đi, má thoáng đỏ bừng.
“Hừ, chẳng qua chỉ là một món ăn thôi mà.” Nàng vỗ vỗ mặt, thầm trách bản thân sao lại suy nghĩ lung tung như vậy.
Nàng lại đưa mắt nhìn về phía Lục Vô Cữu, chỉ thấy hắn thần sắc điềm nhiên, lòng nàng càng thêm chột dạ, cảm thấy bản thân đúng là đã nghĩ nhiều.
Cũng may Lục Vô Cữu không hề động đến phần còn lại của món ăn kia, Liên Kiều bèn không thèm để tâm, sai người dọn dẹp hết thảy.
Lục Vô Cữu dường như lơ đãng nhìn thoáng qua động tĩnh bên nàng, nhẹ nhàng lau môi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Lại một vòng rượu nữa trôi qua, yến tiệc cũng đến hồi kết. Chu Tĩnh Hoàn đã say khướt, còn Lục Vô Cữu thì bước đi có phần lảo đảo. Khi hắn sắp vào đến phòng, bước chân đột nhiên xiêu vẹo. Phòng của Liên Kiều lại ngay bên cạnh, nàng liền vội vã tiến lên đỡ lấy: “Không sao chứ?”
Lục Vô Cữu trực tiếp tựa lên vai nàng, đôi mắt khép hờ, im lặng chẳng nói, dáng vẻ say đến chẳng còn biết gì.
Liên Kiều không còn cách nào khác, dù sao cũng đã đến cửa phòng, liền dứt khoát dìu hắn vào trong.
Nàng vất vả lắm mới đỡ được hắn lên giường, xoay người định sai người mang canh giải rượu đến, thì nghe hắn khẽ nói, giọng có chút khàn khàn: “Trong túi hương có giải tửu đan, giúp ta lấy ra.”
Liên Kiều thấy chuyện này cũng chẳng đáng là bao, liền đưa tay cởi túi hương bên hông hắn. Không ngờ, vừa kéo ra, nàng phát hiện bên trong túi hương sắc vàng nhạt ấy còn có một lớp lót, bên trong lại có một túi hương khác. Nhìn hoa văn thêu trên đó, nàng chợt cảm thấy có chút quen thuộc.
Nàng cầm lên xem, kinh ngạc nói: “Ô, túi hương này dường như cũng là ta thêu năm đó, chẳng ngờ ngươi lại giống như Chu sư huynh, cũng giữ lại đến bây giờ?”
Lục Vô Cữu mở mắt, lặng lẽ nhìn nàng.
Liên Kiều đắc ý cười: “Xem ra tay nghề thêu thùa của ta cũng không tệ, có thể khiến nhiều người mãi không quên. Không biết còn bao nhiêu người vẫn còn giữ lại nữa?”
Lục Vô Cữu ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Còn có người khác?”
Liên Kiều gật đầu, hồn nhiên đáp: “Đúng vậy, năm đó vì luyện tập thuật khống thủy, ngày nào ta cũng thêu rất nhiều thứ. Có cái làm thành khăn tay, có cái làm thành túi hương. Thêu nhiều quá chẳng dùng hết, liền mang đi tặng. Chu sư huynh có, ngươi cũng có. Nhưng nhiều nhất vẫn là bị Chu Kiến Nam lấy đi bán, hắn nhanh nhạy lắm, cầm không biết bao nhiêu túi hương của ta ra ngoài đổi bạc.”
“…”
Lục Vô Cữu cúi đầu nhìn túi hương trong tay mình, lại nhớ tới ánh mắt đầy ẩn ý của Chu Tĩnh Hoàn ban nãy, nhất thời chẳng rõ nên tức giận hay bật cười.
Hắn khẽ nhếch môi: “Có ai từng nói với nàng rằng, nàng rất giỏi chọc tức người khác không?”
Liên Kiều ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Có chứ, cha ta thường nói vậy. Nhưng câu ông ấy nói nhiều nhất vẫn là mẹ ta chọc giận ông ấy.”
Lục Vô Cữu ngước mắt: “Ồ?”
Liên Kiều bèn kể: “Mẹ ta vốn là một phàm nhân bình thường, là con gái của một võ tướng. Bà vô ưu vô lo, lúc nào cũng cười vui vẻ. Sau khi gả cho cha ta, ngày nào cũng chọc ông ấy tức giận. Mỗi lần cha nổi giận, bà lại chẳng hiểu vì sao, còn hỏi ta. Lúc đó ta mới chỉ năm, sáu tuổi, làm sao biết được? Thế là mẫu thân bèn bảo ta chống nạnh giúp bà tranh luận. Kết quả, cha ta thường bị hai mẹ con ta chọc tức đến mức phát điên.”
Lục Vô Cữu trầm ngâm: “Xem ra những năm qua, Liên chưởng môn cũng không dễ dàng gì.”
Liên Kiều chống cằm, nhẹ giọng: “Nhưng từ khi mẹ ta mất năm ta tám tuổi, ông ấy rất ít khi tức giận nữa. Cũng ít nói hơn nhiều.”
Lục Vô Cữu im lặng một lúc, rồi đưa tay định xoa đầu nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");