(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mãi đến lần thứ tư, tiểu nhị mới gõ cửa được, lúc này trời đã xế chiều, người mở cửa là một công tử mặc áo đen.
Khuôn mặt tuấn tú, mày mắt lạnh lùng, chỉ là màu môi dường như hơi đỏ hơn so với lúc mới gặp, làm giảm bớt vẻ khó gần trên người hắn.
Tiểu nhị đặt hộp thức ăn xuống rồi cung kính lui ra, hơi tiếc nuối vì không được nhìn thấy vị tiên tử xinh đẹp kia thêm lần nữa.
Sau khi đồ ăn được đặt xuống, người trốn trong phòng trong giả c.h.ế.t cuối cùng cũng có chút động tĩnh.
Lục Vô Cữu liếc mắt: "Còn không ra, nàng muốn hâm nóng thêm lần nữa sao?"
Bên trong truyền ra giọng nói hơi giận dữ: "Ta không muốn ăn nữa!"
Lục Vô Cữu cầm chiếc thìa sứ trắng, khuấy bát cháo gà xé nóng hổi: "Thật sự không ăn sao? Vậy ta gọi người mang đi nhé?"
Nói xong, hắn thật sự đi ra cửa, bụng Liên Kiều vẫn đang kêu ùng ục, không thể nào nhịn được, nàng tức đến nghiến răng, không thể nói thêm vài câu sao?
Lục Vô Cữu lại thản nhiên khuấy cháo, không bao lâu, mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng.
Liên Kiều không nhịn được nữa, không cần phải tự làm khổ mình, bèn vén rèm lên nói: "Chờ đã! Ta đột nhiên lại muốn ăn thử."
Ra ngoài, lại thấy Lục Vô Cữu quả thực đã ra ngoài, nhưng không phải gọi người mang đồ ăn đi, mà là gọi thêm vài món, bộ dạng như đã đoán trước được suy nghĩ của nàng.
Liên Kiều hơi lúng túng: "Ngươi cố ý?"
"Được rồi." Lục Vô Cữu cười mỉm, "Ngồi xuống đi, chén đũa đã bày sẵn cả rồi, hay là để ta đút lại cho nàng nhé?"
Đút cái gì mà đút? Nàng đút cho hắn khi nào chứ? Liên Kiều còn đang khó hiểu thì bỗng nhiên “A” lên một tiếng, nhớ ra chuyện gì đó, cắn môi tức giận: "Ngươi!"
Lục Vô Cữu liếc nhìn đôi má ửng hồng của nàng, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, không chỉ má nàng ửng hồng mà những chỗ khác cũng vậy, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đã in hằn dấu vết.
Ánh mắt Lục Vô Cữu lại trở nên sâu thẳm, Liên Kiều bây giờ cực kỳ sợ ánh mắt này của hắn, vội vàng ngồi phịch xuống, vội vàng bưng bát cháo lên, cắm cúi múc từng thìa.
Vốn dĩ đang thèm muốn đến c.h.ế.t đi sống lại, bây giờ lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
Nàng ăn xong rất nhanh, Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Nhanh no vậy sao? Vừa nãy không phải còn kêu đói sao?"
Vừa rồi nàng đâu chỉ là thấy đói, mà là tìm cớ để thoát khỏi hắn.
Một canh giờ đã trôi qua, yếm màu cánh sen đã bị vặn xoắn thành một sợi dây mảnh, những chỗ mềm mại đều bị môi lưỡi hắn cuốn lấy, đẩy hắn ra vài lần, hắn cứ như không nghe thấy gì, nếu không phải sau khi đứng dậy vẻ mặt hắn lạnh lùng, còn lau lau môi, nàng đã nghĩ rằng hắn không phải đang làm nhiệm vụ mà là có chút thích, thậm chí là say mê việc giúp nàng giải độc như vậy.
Nhưng Lục Vô Cữu ban đầu lại miễn cưỡng như vậy, chỉ nghĩ thôi Liên Kiều cũng cảm thấy đầu óc mình bị tình cổ làm cho choáng váng.
Nàng vỗ vỗ đầu, lấp liếm: "Dạ dày ta nhỏ, ăn một chút là no rồi không được sao?"
Lục Vô Cữu khẽ cười: "Quả thật là không lớn, so với dạ dày của ta thì vẫn còn kém xa."
"..."
Rõ ràng là lời nói rất bình thường, nhưng bây giờ đầu óc Liên Kiều đang rối bời, lập tức liên tưởng đến những điều không nên nghĩ.
Phì phì, nàng đang nghĩ lung tung cái gì vậy!
Nàng cảm thấy mình không thể ở chung một phòng với Lục Vô Cữu nữa, nếu không thì dù hắn nói gì, dù là lời bình thường nhất bây giờ nàng cũng có thể hiểu sai thành ý khác.
Thật quá xấu hổ.
Nàng không dám nhìn Lục Vô Cữu, sợ hắn phát hiện ra suy nghĩ bậy bạ của mình, bèn đặt bát xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài.
"Ta về đây."
Lục Vô Cữu nhìn đĩa đậu hũ non trên bàn vẫn còn nguyên, khóe môi khẽ nhếch lên, chậm rãi bước ra ngoài.
Xuống lầu, bên ngoài trời đã sẩm tối, giờ cũng đã khá muộn.
Liên Kiều là kiểu người một khi làm sai chuyện gì sẽ cảm thấy chột dạ, càng chột dạ thì càng nói nhiều, không có chuyện gì cũng phải kiếm chuyện để nói.
Hồi nhỏ, sau khi làm vỡ chiếc bình hoa mà cha nàng yêu quý, đợi cha nàng về, nàng lại nhiệt tình ra đón, nhưng lời nói lúc nào cũng chẳng ăn nhập gì với nhau, cứ lảng tránh mãi.
Mỗi khi gặp tình huống này, cha nàng sẽ véo mũi nàng: "Lại gây họa rồi à?"
Tiểu Liên Kiều lúc nào cũng ngạc nhiên: "Sao cha biết ạ?"
Mỗi lần như vậy, bất kể nàng phạm lỗi gì, Liên chưởng môn đã bị nàng chọc cười mà bỏ qua ba phần trong lòng, đến sau, nàng lại mếu máo, thì dù có lỗi to đến đâu cũng có thể được bỏ qua.
Liên Kiều cứ bị chiều chuộng như vậy mà sinh ra tính cách kiêu ngạo và vô tư.
Chỉ có Lục Vô Cữu luôn bắt nạt nàng, cãi nhau với hắn nàng cũng chẳng bao giờ thắng được.
Hôm nay Liên Kiều bị thua thiệt, tức giận vô cùng, vừa bước xuống cầu thang, nàng chợt thấy chưởng quầy đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình.
Mặt nàng hơi đỏ lên, rồi chợt nảy ra một ý, bỗng nhiên nghĩ ra cách làm cho Lục Vô Cữu bẽ mặt, bèn vuốt lại tóc tai, bước tới với vẻ mặt như bị bắt nạt, cúi đầu nói: "Ta đi trước đây, huynh trưởng sẽ trả phòng, ngươi nói với hắn đừng đến tìm ta nữa, ta không muốn gặp lại hắn nữa."
Chưởng quầy ngẩn người: "Huynh trưởng?"
Liên Kiều dùng khăn che miệng, giả vờ như đang khóc, thực chất là đang cười thầm, nhấn mạnh: "Đúng vậy! Huynh trưởng ruột thịt, ngươi nhất định phải nói với hắn, bảo hắn đừng dây dưa với ta nữa, nếu không để cha biết được..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");