(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một con chim Khổng Tước trong suốt sống động trên cây trâm, sải cánh như muốn bay, từng đường vân trên lông vũ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Liên Kiều cẩn thận cầm lên, kinh ngạc không thôi: "Là ngươi tự tay khắc sao?"
Lục Vô Cữu nhàn nhạt đáp một tiếng.
Liên Kiều ngạc nhiên: "Thật sao? Nhưng mà ba năm trước ngươi khắc rất xấu mà?"
Lục Vô Cữu là người không thể dung thứ bản thân có bất kỳ khuyết điểm nào.
Đương nhiên, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nói mình đã làm hỏng bao nhiêu cây trâm trong ba năm nay, chỉ thản nhiên nói: "Đột nhiên ngộ ra."
"..."
Loại chuyện này cũng có thể ngộ ra?
May mà Lục Vô Cữu không có vị giác phải dựa vào nàng mới có thể cân bằng, nếu không Liên Kiều thật sự sẽ ghen tị c.h.ế.t mất.
Liên Kiều cầm cây trâm càng nhìn càng đỏ mắt, mắt đã dán chặt vào nó rồi, tại sao nàng lại không thể đột nhiên ngộ ra chứ?
Lục Vô Cữu thấy nàng dường như rất thích, bèn nói: "Muốn thử cài lên không?"
Liên Kiều cũng không từ chối: "Được thôi."
Nhưng mà, cây trâm này được thiết kế khá phức tạp, Liên Kiều cầm cây trâm mãi vẫn không cài được.
Lục Vô Cữu nhìn tóc nàng bị móc mấy lần, nhăn nhó, u ám nói: "Có cần ta giúp không?"
Liên Kiều nghĩ cây trâm do hắn làm ra chắc chắn hắn hiểu rõ hơn, bèn vui vẻ đồng ý.
Nhưng Lục Vô Cữu dường như chưa từng cài trâm cho nữ tử bao giờ, cầm cây trâm cân nhắc một hồi, có vẻ hơi không biết bắt đầu từ đâu, thử một lần, lại cắm xiên từ sau ra trước.
Liên Kiều thầm cười trong lòng, trách móc hắn: "Đừng cắm chỗ này, cắm từ phía trước!"
Lục Vô Cữu nhàn nhạt ừ một tiếng, vén những sợi tóc tơ mềm mại của nàng ra, cắm cây trâm vào búi tóc đen nhánh của nàng.
Tóc Liên Kiều lại bị đuôi Khổng Tước quá tinh xảo móc một cái, nàng ôm đầu khẽ kêu đau, bực bội nói: "Nhẹ tay thôi, chọc vào ta rồi, đừng có dùng lực mạnh như thế."
Lục Vô Cữu đã từng làm chuyện này bao giờ, giữ lấy đầu nàng có chút không kiên nhẫn: "Đừng có lộn xộn, cứ lắc lư như vậy làm sao mà cắm chuẩn được."
Liên Kiều bèn ngoan ngoãn đứng yên, nhìn hắn cài cây trâm vào một góc độ hoàn hảo, đại công cáo thành.
Quả nhiên rất xứng với nàng, cây trâm này so với cây của Khương Lê tinh xảo hơn nhiều!
Tinh xảo gì đó vẫn là thứ yếu, quan trọng là cái thể diện phía sau. Liên Kiều rất sĩ diện, mà Khương Lê lại dùng cây trâm này chế nhạo nàng ba năm, nói Thiên Ngu căn bản không coi trọng Liên gia.
Lần này, Liên Kiều quyết tâm gỡ lại một ván, trả thù ba năm nay, thế là hùng hổ đẩy cửa ra muốn đi tìm Khương Lê khoe khoang.
Ai ngờ cửa vừa mở ra, liền thấy Khương Lê đang đứng ở ngoài cửa, mặt đỏ bừng, một tay giơ lên dường như muốn gõ cửa, nhưng không biết tại sao lại không gõ, ngược lại nắm chặt cứng.
Liên Kiều ồ lên một tiếng: "Ngươi đến đã lâu rồi à?"
Khương Lê không trả lời, chỉ đỏ mặt tía tai.
Liên Kiều cố ý sờ sờ cây trâm trên đầu cố gắng thu hút sự chú ý của nàng ta, giọng điệu còn rất đắc ý: "Ngươi nghe thấy rồi chứ? Nghe thấy thì thôi, như vậy cũng khỏi mất công ta giải thích, lễ cập kê ba năm trước ta không thua ngươi đâu."
Mặt Khương Lê đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ, chỉ vào ta run run: "Ngươi... ngươi lại dùng thủ đoạn này để trả thù ta?"
Liên Kiều ngẩng mặt lên, thản nhiên nói: "Thì sao?"
Ánh mắt Khương Lê đảo qua lại giữa nàng và Lục Vô Cữu, muốn nói lại thôi, tức giận hất tay áo, quay đầu bỏ đi.
Liên Kiều khó hiểu: "Không đến mức đó chứ, nàng ta chế nhạo ta ba năm, ta chỉ lấy độc trị độc thôi, sao nàng ta lại tức giận như vậy?"
Lục Vô Cữu nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, có chút suy tư, sau đó hắn cúi đầu liếc nhìn ánh mắt ngây thơ của nàng, khẽ cười.
"Ngốc."
Liên Kiều chỉ coi như là Khương Lê quá không chịu được kích thích, bĩu môi.
Lúc sắp đi, Lục Vô Cữu nhìn nàng một cái đầy ẩn ý, khiến lòng Liên Kiều lại thấp thỏm không yên.
Chẳng lẽ cây trâm có vấn đề gì sao?
Liên Kiều rút nó ra định xem, đúng lúc này, trong tích tắc, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện… Khương Lê dường như là muốn gõ cửa.
Vậy nàng ta có thể đã đến sớm hơn, nghe được câu nói lúc trước nàng nhờ Lục Vô Cữu giúp cài trâm?
Liên Kiều c.h.ế.t lặng, sau đó mặt đỏ bừng, nàng ta chẳng lẽ nghĩ là "cắm" kia sao?
A a a, nhất định là vậy!
Nếu không Khương Lê làm sao lại đỏ mặt như vậy!
Phía trước... phía sau... Nàng ta sẽ không nghĩ nàng thích chơi trò biến thái chứ?
Liên Kiều ôm trán, hận không thể tìm miếng đậu hũ đập đầu c.h.ế.t cho rồi.
Không được, thanh danh cả đời của nàng, không thể bị vấy bẩn như vậy!
Thế là Liên Kiều lấy hết can đảm, định tìm Khương Lê nói rõ ràng, lúc này Khương Lê dường như đang nổi giận, trong phòng liên tục vang lên tiếng đồ vật bị đập vỡ.
Liên Kiều gõ cửa ba lần nàng ta mới mở, sắc mặt rất khó coi: "Chưa đủ à? Ngươi còn muốn làm gì?"
Liên Kiều cố gắng giữ bình tĩnh: "Hung dữ cái gì? Ta là muốn nói chuyện vừa rồi."
Khương Lê bịch một tiếng lại đóng cửa: "Ta không có hứng thú nghe chi tiết chuyện của các ngươi!"
Liên Kiều bị chấn động đến mức lông mi run lên, nàng cũng tức giận, rõ ràng là Khương Lê tự mình đa tình, trong lòng không trong sạch, sáng sớm tinh mơ thế này, ai lại làm chuyện đó chứ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");