Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Chương 142




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Vô Cữu nói nhanh: "Nàng ăn rong nho, tính hàn, ảnh hưởng đến tỳ vị, khiến kinh mạch bị trướng, cho nên khó tiêu, tốt nhất là xoa bóp huyệt Nội Quan, Trung Quản, Thiên Xu, huyệt thứ nhất xoa ngược trăm lần, huyệt thứ hai xoa xuôi, huyệt thứ ba trái xuôi phải ngược..."

"Chờ đã." Liên Kiều choáng váng, "Ngược xuôi gì, huyệt gì, ngươi nói quá nhanh, lại quá nhiều, ta nhớ không nổi."

Lục Vô Cữu cụp mắt xuống, dường như hơi mất kiên nhẫn.

Liên Kiều bèn nói: "Hay là, ngươi giúp ta ấn đi?"

Lục Vô Cữu dừng lại một chút, mới miễn cưỡng đồng ý: "Cũng được."

Sau đó, Liên Kiều ngồi bên cạnh hắn, nghe lời hắn đưa tay phải lên, nhìn hắn ấn vào huyệt Nội Quan trên cổ tay, xoay tròn xoa bóp.

Lực đạo của hắn đều đặn, lúc xoa bóp còn vận chuyển linh lực, linh lực hệ hỏa từ kinh mạch của hắn truyền vào người nàng, nàng cảm thấy toàn thân hơi nóng lên, kinh mạch cũng dần dần giãn ra, thoải mái hơn một chút.

Liên Kiều ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Vô Cữu: "Ngươi biết nhiều thật đấy, tại sao lại cố ý học y thuật?"

Giọng điệu của Lục Vô Cữu thờ ơ: "Không có cố ý học, lúc nhỏ buồn chán, sách trong cung xem gần hết, lại nhớ dai, xem qua là nhớ thôi."

 

"..."

Liên Kiều không nên tự rước lấy nhục mà hỏi câu này.

"Nhưng mà." Nàng lại suy nghĩ, "Ngươi không phải vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử sao, lúc nhỏ tại sao lại buồn chán, ngươi không có bạn học cùng sao?"

Lục Vô Cữu xoa tay nàng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại mịn màng, thỉnh thoảng lại xoay tròn: "Không có, ta được Quốc sư nuôi dưỡng, Quốc sư rất nghiêm khắc, yêu cầu rất cao."

Liên Kiều bĩu môi, ý là bạn học không theo kịp à.

Liên Kiều lờ mờ nhớ lại những chuyện về Thiên Ngu đã từng nghe, biết vị Quốc sư này không chỉ tu vi thâm sâu khó lường, mà học thức cũng vô cùng uyên bác, trước đây đều nói nếu như đương thời có người phi thăng, thì chắc chắn là vị Quốc sư này. Tuy nhiên, Quốc sư tuy lợi hại, nhưng nghe nói linh căn hơi kém, cho nên đến nay vẫn chưa phi thăng, sau này người đời mới dồn sự chú ý vào Lục Vô Cữu trẻ tuổi hơn.

Liên Kiều lại hỏi: "Quốc sư của các ngươi lợi hại như vậy, tại sao ngươi lại nhất định phải vào Vô Tướng Tông?"

Lục Vô Cữu cũng không giấu diếm, chỉ nói: "Quốc sư sắp hết thọ mệnh, thường xuyên bế quan, lực bất tòng tâm, năm đó mẫu hậu vì mưu đồ lâu dài, nên đề nghị đưa ta đến Vô Tướng Tông."

Liên Kiều kinh ngạc: "Ngươi không phải tự nguyện bái nhập Vô Tướng Tông sao? Không phải nói ngươi từ nhỏ đã kiêu ngạo, đọc hết sách trong cung, cảm thấy chán nản nên mới bái nhập Vô Tướng Tông tu hành đại đạo à?"

 

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Chỉ là lời đồn thôi."

Liên Kiều gãi đầu, nghĩ lại cũng đúng, hắn đường đường là Thái tử, hà tất phải đến Vô Tướng Tông chịu khổ làm gì?

Cũng là con cháu thế gia, Khương Thiệu, Khương Lê đều Trúc Cơ, Kết Đan ở nhà, được bồi bổ thiên linh địa bảo đến mười một mười hai tuổi mới được đưa đến Vô Tướng Tông rèn luyện học tập, kết giao bằng hữu.

Lục Vô Cữu năm đó mới tám tuổi đã được đưa vào Vô Tướng Tông, mười hai năm sau chỉ khi tế trời mới về nhà ở lại nửa tháng, phụ hoàng của hắn cũng đã đến một lần, dung mạo đường hoàng, khí thế uy nghiêm, nhưng nói chuyện với nhau lại khách sáo, không giống cha con mà giống quân thần.

Còn vị Hoàng hậu phong tư vạn trạng kia, ngoài Lục Vô Cữu, còn có một người con trai nữa.

Liên Kiều nhớ người con trai này tuổi tác tương đương với nàng, vừa tròn mười tám, nếu Lục Vô Cữu một lòng tu luyện, theo đuổi đại đạo, e rằng sẽ không thể đảm nhiệm ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ vị Nhị hoàng tử này sau này sẽ kế thừa ngôi vị của Thiên Ngu? Vậy Lục Vô Cữu thì sao, sau này sẽ kế nhiệm chức Đại Quốc Sư?

Lại nghe nói vị Nhị hoàng tử này tư chất có vẻ bình thường, kém xa hắn, chẳng lẽ sau này Thiên Ngu không còn thiết lập chức Đại Quốc Sư, mà do một mình Lục Vô Cữu kiêm nhiệm cả hai?

Liên Kiều ngứa ngáy trong lòng, nhưng nàng và Lục Vô Cữu vẫn chưa thân thiết đến mức có thể hỏi chuyện riêng tư, nên đành nhịn xuống, định bụng đợi sau này có cơ hội sẽ thăm dò hỏi.

Lục Vô Cữu dường như cũng không muốn nói nhiều, xoa bóp xong huyệt Nội Quan trên cổ tay nàng, ra lệnh: "Nằm xuống, tự nới lỏng y phục."

Liên Kiều lập tức khoanh tay: "Ngươi muốn làm gì?"

Lục Vô Cữu nhướng mắt: "Không phải nàng bảo ta xoa bóp kinh mạch cho nàng sao? Nàng quên huyệt Trung Quản ở đâu rồi à?"

Liên Kiều im bặt, nàng vẫn nhớ huyệt Trung Quản, ở vị trí trên rốn năm ngón tay.

Nàng ngượng ngùng gãi đầu, Lục Vô Cữu cũng coi như là nửa thầy thuốc, y giả nhân tâm chắc chắn sẽ không có ý nghĩ gì với nàng, nhưng cứ nằm trước mặt hắn cởi áo vẫn có chút kỳ quặc.

Liên Kiều ngập ngừng, cuối cùng chỉ vào đầu gối Lục Vô Cữu: "Nằm khó chịu, ta ngồi cạnh ngươi được không?"

Lục Vô Cữu cũng không từ chối, Liên Kiều bèn dịch sang mép giường bên cạnh hắn, nhìn hắn đặt bàn tay rộng lên bụng nàng.

Tư thế này quả thật bất tiện, ấn một lúc, Liên Kiều bất tri bất giác bị hắn bế lên đặt trên đầu gối, n.g.ự.c áp vào lưng, một tay hắn đỡ lấy eo nàng từ phía sau, tay kia xoa bóp huyệt Trung Quản của nàng.

Lòng bàn tay hắn rộng dày, ngón tay thon dài, một tay có thể ôm trọn eo nàng.

Liên Kiều dựa vào vai hắn, hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Vô Cữu đang cúi đầu nhìn hai búi tóc trên đầu nàng.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.