(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Vô Cữu không biết là nàng, rửa sạch sẽ, cầm trên tay ngửi ngửi, nói nàng thơm quá.
Liên Kiều giật mình, liều mạng ra hiệu với hắn đây là nàng, không cho hắn ăn.
Nhưng đã muộn, Lục Vô Cữu đã cắn một miếng, còn nhẹ nhàng mút nước đào.
Liên Kiều sợ đến run người, run rẩy tỉnh dậy.
Vừa mở mắt lại thấy Lục Vô Cữu đang nghiêng đầu, nhìn nàng: “Tỉnh rồi?”
Liên Kiều vừa tỉnh, còn hơi chậm chạp: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lục Vô Cữu nhướng mày: “Hình như đây là phòng của ta.”
Liên Kiều chợt nhớ tới chuyện đêm qua, ho khan, nghiêm nghị giải thích: “Ta không hề muốn làm gì ngươi, là ngươi quá mệt, ta vừa đỡ ngươi về ngươi đã ngã xuống, còn đè lên người ta, ta không đi được mới bất đắc dĩ phải ngủ cùng ngươi.”
“Ồ?” Lục Vô Cữu khóe môi hơi nhếch lên, lại liếc mắt nhìn tay chân nàng đang quấn lấy mình như bạch tuộc, “Nàng nói, ta đè nàng?”
Liên Kiều cúi đầu liếc nhìn tay chân mình, đầu óc ong ong, bật dậy, mặt đỏ bừng: “Thật sự là ngươi đè ta, ngươi ôm eo ta, còn quấn lấy chân ta, áp sát n.g.ự.c ta, ta…ta cũng không biết tại sao lại như vậy.”
Lục Vô Cữu như cười như không: “Nàng đã nói như vậy, có lẽ là như vậy.”
Liên Kiều: …
Nàng nói rõ ràng đều là sự thật, sao lại làm như nàng có ý đồ gì đó?
Đổi trắng thay đen, rõ ràng là hắn đổi trắng thay đen!
Liên Kiều tức giận, đôi mắt như quả hạnh nước: “Ngươi tin hay không thì tùy, ngươi ngủ đè lên người ta, bắt nạt ta cũng coi như xong, trong mơ còn cắn ta nữa chứ!”
Lục Vô Cữu hứng thú nhìn lên: “Mơ gì?”
Liên Kiều không chút do dự: “Đương nhiên là ác mộng, ngươi không chỉ tưởng ta là trái đào cắn ta một miếng, còn hút ta một cái, hại ta suýt chút nữa tưởng mình bị ngươi ăn thịt.”
Thì ra là ăn đào.
Lục Vô Cữu mím môi mỏng: “Ta đã biết nàng không thể mơ giấc mơ nào tốt đẹp.”
Liên Kiều cũng rất sợ hãi: “Nhất định là bị ngươi ảnh hưởng, rõ ràng ta rất ít khi mơ thấy ác mộng.”
Nàng cảm thấy chỉ cần đến gần Lục Vô Cữu là không có chuyện tốt, vì vậy vỗ m.ô.n.g bỏ đi: “Ngươi đã tỉnh, xem ra cũng không có việc gì, vậy ta đi đây.”
Lục Vô Cữu đột nhiên nói: “Ai nói ta không có việc gì?”
“Ngươi còn có việc gì?” Liên Kiều lại đến gần.
Lục Vô Cữu xoa xoa thái dương: “Linh lực tiêu hao quá nhiều, mấy ngày nay ta cần điều tức, không tiện sử dụng linh lực, trong thành lại có người dòm ngó mảnh vỡ, nếu như…”
Liên Kiều hiểu ra, bây giờ mọi người vẫn tưởng mảnh Khung Đồng Ấn ở trên người hắn, khó tránh khỏi nảy sinh ý đồ xấu.
Nàng hơi chột dạ, rõ ràng là mình được lợi, bèn hào phóng đảm bảo: "Ngươi yên tâm đi, mấy ngày nay ta sẽ ngày đêm canh chừng ngươi, kẻ nào dám làm bậy ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!"
Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Được."
Liên Kiều nói được làm được, xem Thanh Hợp như then cài cửa cho Lục Vô Cữu, canh giữ trước cửa với vẻ mặt như hổ rình mồi.
Lúc này, Khương Thiệu đã giải độc, mang theo cánh tay bị đứt lủi thủi rút lui, các tu sĩ khác trong thành thì liên tục tới cửa bái phỏng, nhưng đều bị Liên Kiều lấy lý do Lục Vô Cữu thân thể suy nhược mà cản lại hết.
Lục Vô Cữu vẫn chưa biết danh tiếng "suy nhược" của mình đã lan truyền khắp thành.
Đêm trước khi chuẩn bị rời khỏi Giang Lăng, dân chúng kéo đến phủ Thái thú tặng không ít đồ.
Triệu Thái thú càng chuẩn bị hậu lễ, Lục Vô Cữu đương nhiên không nhận, nhưng ánh mắt lướt qua những thứ nhân sâm nhung hươu lại thoáng nhíu mày.
Sau khi biết được lời nói của Liên Kiều, sắc mặt hắn lúc đầu tối sầm, rồi bỗng nhiên tươi tỉnh, mỉm cười nhận lấy một ít, tất cả đều bỏ vào túi Càn Khôn của Liên Kiều.
Liên Kiều không hiểu nổi sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng của hắn, khó hiểu nhận lấy một túi đồ.
…
Về điểm dừng chân tiếp theo, vốn định là đi Vân Phong, nhưng vì nửa bộ xương thần này, cả nhóm lại đổi lộ trình, dự định đi đến một địa điểm khác có dị tượng - Tiều Minh, nơi Tiêu Minh Chu thị tọa lạc, để tìm hiểu ngọn ngành.
Đương nhiên, vết thương trên bộ xương kia Liên Kiều cũng đã cho Chu Kiến Nam xem qua, Chu Kiến Nam khẳng định đó đúng là thuật pháp hệ Mộc của Chu thị.
Nhưng Tiêu Thành cách Giang Lăng ngàn dặm, lần này chỉ riêng đi đường đã mất mấy ngày.
Bọn họ hiện giờ đã có được hai mảnh vỡ của Khung Đồng Ấn, đêm dài lắm mộng, Liên Kiều dự cảm chuyến đi này e rằng sẽ không thuận lợi.
Quả nhiên, ngay đêm đầu tiên rời khỏi Giang Lăng đã xảy ra chuyện.
Lúc bấy giờ, cả nhóm Liên Kiều đều ở trên long chu của Lục Vô Cữu, nửa đêm, đột nhiên một đàn quạ mắt đỏ ùn ùn kéo đến tấn công long chu, liều mạng lao vào, khiến hướng đi của bọn họ cũng bị thay đổi.
Bọn họ bất đắc dĩ phải ra tay dọn dẹp, nhưng lũ quạ này nhiều vô kể, giống như bị trúng tà, g.i.ế.c cũng không hết, chặn c.h.ế.t đường đi của họ, Liên Kiều đành phải quay đầu long chu, dự định đi đường thủy.
Thế nhưng xuống đất cũng chẳng yên ổn, chỉ thấy trong rừng cây ven sông âm khí dày đặc, sát khí tràn ngập, thỉnh thoảng có một tia sáng lạnh lóe lên, nhìn kỹ thì ra là lưỡi đao.
Dưới nước cũng không ngừng có bọt khí nổi lên, không biết đã mai phục bao nhiêu người.
Liên Kiều khẽ hừ một tiếng, không cho bọn họ đi thuyền, ép bọn họ xuống, hóa ra là đã mai phục sẵn dưới đất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");