Edit by Dạ Nguyệt
----------------------------
- ---------
Liên tục bị hai người uy hiếp, Trương Tử Nghiêu cảm giác toàn bộ thế giới đều lung lay sắp đổ.
Càng làm cho trái tim băng giá chính là, ông ta căn bản không biết được, còn người nào biết được chuyện này nữa hay không?
Có thể an ổn ngồi ở vị trí hiệu trưởng trường Hoa Anh, ông ta cũng không phải là loại ngu xuẩn.
Nếu bên đối phương đã sử dụng máy thay đổi giọng nói để gọi điện thoại, thì chắc chắn là người ông ta quen biết.
Mà yêu cầu cô nói ra, càng giúp cho ông ta thu nhỏ lại phạm vi, xác định được là người ở trong trường Hoa Anh, đặc biệt là có liên quan đến Lâm Kiều.
Ông ta muốn có thêm càng nhiều thông tin để phân tích thân phận của đối phương.
Vì thế ông ta khổ sở hề hề nói: "Ngài cũng biết rồi đấy, tôi bị Lâm Kiều uy hiếp, nếu tôi đưa đáp án giả cho con nhóc đó, thì lỡ nó dưới sự tức giận muốn tố giác tôi thì làm sao bây giờ?"
"Đừng giả vờ, ông giúp cô ta gian lận nhiều như vậy, tôi cũng không tin trong tay ông không lưu lại nhược điểm.
Nếu cô ta uy hiếp muốn tố giác ông, thì ông chỉ cần uy hiếp ngược lại là được rồi, chẳng phải sao? Lại nói nếu cô ta muốn tiếp tục giả bộ làm học bá, hiện tại nhất định phải dựa vào lực lượng của ông, cho nên cô ta tuyệt đối không dám tố giác." Khóe miệng Lâm Lạc Lạc cong lên.
Trong lòng Trương Tử Nghiêu trầm xuống, người này thông minh hơn Lâm Kiều nhiều.
"Nếu lần này con nhóc đó không tới tìm tôi đòi đáp án nữa thì sao?"
"Ông cảm thấy có khả năng không?"
Trương Tử Nghiêu trong lòng cũng rất rõ ràng, hỏi như vậy cũng chỉ để moi thêm thông tin, ít nhất cô trả lời như vậy cũng làm ông ta hiểu rõ: Cô vô cùng hiểu biết Lâm Kiều.
"Nhưng mà......" Ông ta còn định tiếp tục moi thông tin.
"Tôi không muốn nghe ông nhiều lời vô nghĩa, ông chỉ cần nói cho tôi, làm hay không làm?"
Ngữ khí cường ngạnh không cho phép thương lượng, Trương Tử Nghiêu cười khổ, ông ta căn bản không có lựa chọn.
"Có thể, nhưng tôi hy vọng ngài có thể giữ lời."
"Yên tâm."
"Không thể cho tôi một cơ hội sao? Buông tha cho tôi?" Ông ta ăn nói khép nép.
"Lúc trước ông tham ô, sao lại không nghĩ cho chính mình một cơ hội?" Lâm Lạc Lạc cười hỏi lại, trong điện thoại phát ra một tiếng thở dài, cô lại nói, "Ông có thể đi tự thú, như vậy sẽ không có ai có thể uy hiếp đến ông."
Trương Tử Nghiêu cúp điện thoại, lại ném điện thoại ra ngoài.
Ông ta không muốn!
"Một ngày nào đó, những người uy hiếp tao......" Ông ta cầm lấy một quả quýt, bóp thật mạnh, quả quýt trong nháy mắt hóa thành một bãi bùn lầy.
- ---
Lâm Lạc Lạc dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu bên cạnh cô nhiều thêm một người.
"Cậu lại hút thuốc?" Cô nhắm mắt lại hỏi.
"Không có." Cố Thần Hi lập tức trả lời, chợt phản ứng lại, cô biết là anh sao?
Anh quay đầu nhìn về phía cô, lại thấy nửa người trên của cô hướng lại đây, như thể muốn dựa vào người anh.
Cố Thần Hi có thể né tránh, nhưng anh lại không làm thế, anh rũ mắt nhìn cái đầu đang dựa trên vai, nhàn nhạt hỏi: "Cô đây là muốn nhào vào trong ngực tôi sao?"
Lâm Lạc Lạc cười, cô vòng tay ôm lấy eo anh, mặt dán vào ngực: "Thế này mới gọi là nhào vào trong ngực."
Cố Thần Hi lần đầu tiên biết, cái gì gọi là ôn hương nhuyễn ngọc*.
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi, thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
"Cô thật sự thích tôi sao?"
"Thích a!" Lâm Lạc Lạc nhăn mũi, lập tức ghét bỏ rời xa anh: "Mùi khói trên người của cậu thật sự quá nồng."
Chỉ như vậy? Đây là thích của cô? Một chút mùi khói đã ghét bỏ?
Quá giả.
Cố Thần Hi khó chịu: "Cuộc điện thoại vừa nãy tôi đều nghe được, Trương Tử Nghiêu tham ô nhận hối lộ, ngày mai tôi sẽ khiến cho ông ta xuống đài."
"Ngày mai?" Lâm Lạc Lạc sửng sốt.
"Mẹ tôi là cổ đông lớn nhất của Hoa Anh, cho nên Trương Tử Nghiêu xem như tham tiền nhà tôi.
Hiện tại tôi rất tức giận, trở về sẽ báo cho hội đồng quản trị, cho người bắt ông ta." Anh đứng lên.
Lâm Lạc Lạc lập tức giữ chặt anh: "Chờ đã......!Cậu có thể chờ mấy ngày nữa rồi mới báo được không?"
Cố Thần Hi vân đạm phong khinh hỏi: "Vì sao?"
"Chờ thông báo thành tích hàng tháng rồi mới báo a?" Lâm Lạc Lạc vươn ngón tay ra so sánh, "Chỉ hoãn mấy ngày mà thôi."
"Cô hình như không được giỏi số học cho lắm." Cố Thần Hi rất có kiên nhẫn nói, "Cuối tuần sau mới tới kỳ thi tháng, thi liên tục hai ngày, các thầy cô chấm bài lại mất thêm hai ngày.
Tính tới tính lui cũng phải mất mười hai ngày, chứ không phải là mấy ngày."
"Tính toán chi li." Lâm Lạc Lạc nói thầm.
"Hửm?"
Đôi tay Lâm Lạc Lạc gắt gao ôm lấy cánh tay anh: "Cậu rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể đáp ứng?"
Cố Thần Hi nhìn bộ dáng vô lại kia, phỏng chừng nếu không đáp ứng, cô sẽ la lối khóc lóc lăn lộn, nghĩ thế anh đột nhiên có chút buồn cười.
"Cô là muốn làm cho Lâm Kiều xấu mặt?"
Lâm Lạc Lạc lắc đầu: "Nếu chỉ đơn thuần là muốn làm cho cô ta xấu mặt, thì tôi có trăm ngàn loại phương pháp.
Nhưng kỳ thi tháng vài ngày sau, ý nghĩa lại không giống nhau, đối với tôi mà nói rất quan trọng."
Sự kiện kỳ thi tháng này hẳn là có thể phóng thích không ít năng lượng từ vầng hào quang, trò hay này không thể bị pháo hôi cản lại được.
Cố Thần Hi nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, giờ khắc này cô cùng người vừa rồi hoàn toàn không giống nhau, mới nãy còn là du côn vô lại, hiện tại lại có chút giống nữ thần chính nghĩa.
"Cậu đáp ứng tôi là được rồi! Dù sao tiền nhà cậu cũng đã bị tham ô, hoãn lại mấy ngày cũng không có gì khác nhau lắm, cậu giúp tôi làm việc nhỏ này trước đi!" Lâm Lạc Lạc rèn sắt khi còn nóng.
Hiện tại lại là một mặt khác, rốt cuộc trên người này còn có bao nhiêu mặt nữa?
Anh xụ mặt: "Đáp ứng cô cũng không phải là không được, nhưng tôi có điều kiện."
"Ngài nói ngài nói." Lâm Lạc Lạc chân chó nói.
Cố Thần Hi nhìn thời gian: "Giữa trưa cô cũng chưa ăn cái gì, không đói bụng sao?"
Lâm Lạc Lạc sờ soạng bụng, mi mắt cong cong: "Hình như là có chút."
Anh liếc cô một cái, khó trách lớn lên lại gầy như vậy, khẳng định không chịu ăn cơm cho tốt: "Đi ăn cơm trước."
- ---
Hai người rời khỏi công viên, vừa đi chưa được bao lâu, lại bị mười mấy người cà lơ phất phơ vây quanh: "A, huynh đệ, trốn ra đây đi chơi với gái à?" Khi tên đầu vàng chóe nhìn về phía Lâm Lạc Lạc, trong mắt hiện lên kinh diễm, "Cô gái này của mày tuy rằng hơi nhỏ, nhưng lớn lên không tồi, thật tinh mắt, tao thích rồi đấy."
Trong mắt Cố Thần Hi hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, anh vừa muốn ra tay, Lâm Lạc Lạc so với anh còn nhanh hơn, cô tiến lên phía trước vài bước, cười tủm tỉm hỏi đầu vàng: "Tôi lớn lên rất đẹp?"
Đầu vàng nhìn cô chằm chằm suýt chút nữa đã chảy nước miếng: "Hắc hắc hắc, em gái có muốn đi chơi cùng tụi anh không?"
"Được a!" Lâm Lạc Lạc tươi cười không thay đổi, nhưng chân lại rất không lưu tình đá ra, bộ phận trọng yếu bị đạp trúng, tên tóc vàng ngã trên mặt đất kêu rên.
Mười mấy tên côn đồ theo bản năng lui ra sau, mấy tên đàn ông ở đây đều cảm thấy lạnh gáy, Cố Thần Hi không được tự nhiên sờ sờ mũi.
Tên tóc vàng khó thở, quỳ rạp trên mặt đất rống: "Cùng nhau lên cho tao."
"Lên nhanh đi, đã lâu không đánh người, tay ngứa lắm rồi." Lâm Lạc Lạc không hề sợ hãi, cười vọt vào trong, dáng người nhanh nhạy mạnh mẽ xuyên qua đám người.
Cố Thần Hi bất đắc dĩ đỡ trán, bộ dáng kiêu ngạo cùng bưu hãn này, đúng là rất hăng hái, làm tâm anh có chút động.
Anh cũng gia nhập chiến cuộc, hai người lưng tựa lưng phối hợp ăn ý, mười mấy tên côn đồ không bao lâu đã bị diệt toàn quân.
Bị trận đánh này trì hoãn, hai người đợi đến buổi tối mới thật sự ăn cơm.
Cố Thần Hi đưa thực đơn cho Lâm Lạc Lạc, cô gọi bốn món.
Sau khi đồ ăn được đem ra, cô gắp cho anh: "Tôm nhuyễn tỏi cậu thích này."
"Sao cô lại biết?" Cố Thần Hi nhướng mày, trong lòng có chút sung sướng.
"Tôi thích cậu, cho nên tự nhiên sẽ chú ý thôi."
Khi cô còn sống, Cố Thần Hi đi thế giới của cô làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ có chút quan hệ với cô, cho nên anh mới cố tình tiếp cận.
Hai người cũng từng cùng nhau ăn qua vài bữa cơm, cô lúc ấy có chút hảo cảm với anh, nên tự nhiên lưu ý nhiều hơn một chút sau đó liền nhớ kỹ.
Hiện tại cũng chỉ là thử một lần thôi, dù sai cũng chẳng sao cả.
Nhưng hiển nhiên là cô đã đoán đúng, mảnh vỡ linh hồn này cũng có đặc tính của Cố Thần Hi.
Anh cúi đầu nhìn mâm tôm nhuyễn tỏi, sau khi cười một hồi lâu thì gắp lên ăn.
Lâm Lạc Lạc nhìn anh cười, hiện tại anh dễ đối phó hơn cái tên Cố Thần Hi tâm cơ thâm trầm kia nhiều.
Ở một góc khác của nhà hàng, mấy người mặc đồng phục trường Hoa Anh ghé vào trên bàn, đều trộm ngắm Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi bên kia, di động cũng cầm lên để chụp lén, một đám đều hưng phấn đầy mặt.
Lúc này thấy Cố Thần Hi thật sự gắp đồ ăn cho Lâm Lạc Lạc, mấy người thiếu chút nữa đã thét chói tai vì hưng phấn.
Tất cả đều gắt gao lấy tay bịt miệng để phòng ngừa chính mình kêu thành tiếng.
Hai lão đại của Hoa Anh thế nhưng lại ăn cơm cùng nhau! Thật sự quá kích thích!!!
Nhất định phải đăng cái này lên diễn đàn, không thể để cho một mình bọn họ chịu kích thích, phải để cho người toàn trường cùng nhau khiếp sợ.
Lâm Lạc Lạc ăn uống no đủ mới hỏi: "Cậu còn chưa nói điều kiện là cái gì?"
"Thành tích năm đầu của cô cùng tôi và Chu Mặc Thần không khác nhau lắm.
Cho nên chuyện này đối với cô mà nói cũng không khó, tôi muốn học kỳ sau cô chuyển đến lớp khác."
"A?" Lâm Lạc Lạc không chút để ý uống một ngụm canh, "Vậy cậu hy vọng tôi chuyển đến lớp nào?"
Trừ bỏ lớp 11/11, Cố Thần Hi đem từ lớp 11/2 đến lớp 11/10 suy nghĩ qua một lần, lại phát hiện mỗi lớp đều có không ít khuyết điểm, đều không tốt.
Trầm mặc hồi lâu, anh chần chờ nói: "11/1?"
"Cậu chơi tôi đúng không?" Lâm Lạc Lạc cố ý đập bàn.
Người chụp lén bên kia hưng phấn: Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!
Nhưng mà cũng không có.
"Tôi không có chơi cô, chỉ là cảm thấy cô nếu nỗ lực thật tốt thì sẽ có thể tiến vào lớp 11/1."
"Quá khó khăn." Lâm Lạc Lạc giả bộ uể oải.
"Nếu cô thất bại, thì học kỳ sau phải đưa cho tôi tiểu đệ của cô, toàn bộ mấy người giúp đỡ cô cũng thuộc về tôi."
Lâm Lạc Lạc trợn tròn mắt nhìn anh, biểu tình phảng phất như đang nói: Cậu có biết xấu hổ hay không?
"Cậu chính là đang mưu đồ cướp tiểu đệ của tôi đi? Một chút cũng không công bằng."
Đôi mắt kia thật sáng a!
Tim Cố Thần Hi đập như sấm, mặt ngoài lại giả bộ cười nhạo, làm bộ tùy ý nói: "Nếu cô thành công tiến vào lớp 11/1, tôi sẽ cùng cô ở bên nhau, vậy chắc cũng đủ công bằng rồi nhỉ? Chị Lâm không dám đáp ứng sao?"
Lâm Lạc Lạc trong lòng nở hoa, mặt ngoài lại giả bộ thành bộ dáng bị khích tướng, thở phì phì vươn tay: "Tôi mới không sợ, thành giao!"
Nhìn lòng bàn tay trắng như tuyết của cô, Cố Thần Hi cũng vươn tay ra, nắm lấy tay cô: "Thành giao."
Con mồi sa lưới, khóe miệng Lâm Lạc Lạc cong lên.
Anh đã từng vì nhiệm vụ mà trêu chọc cô.
Hiện tại cô trêu chọc anh thì cũng có thể nói là vì nhiệm vụ.
Dù sao cục trưởng cũng từng nói qua, có thể không từ thủ đoạn.
Đám người nhìn lén bên cạnh sửng sốt, sao lại bắt tay rồi? Chẳng lẽ là đạt thành hiệp nghị gì rồi sao?
"Hai người này thì có thể đạt thành hiệp nghị gì nhỉ? Chẳng lẽ là liên hợp lại đi tấn công các lão đại trường khác sao?"
"Không xong......!Có cảm giác nguy hiểm.".