Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Yêu Đương Ngọt Ngào

Chương 14: 14: Kết Thúc




Edit by Dạ Nguyệt

----------------------------

----------

Trong lúc ăn Tết, Lâm Lạc Lạc vẫn không về Lâm gia như cũ, năm này cô quả thật rất bận rộn.

Phải ở lại nhà ông ngoại nguyên chủ ba ngày, thật vất vả mới rời khỏi nhà ông ngoại, thì Cố Thần Hi lại lôi kéo cô đi tới Cố gia.

Mẹ Cố rất thích Lâm Lạc Lạc, vẫn luôn muốn cô ở lại Cố gia, nhưng mà Cố gia là đại gia đình, mới bốn thế hệ mà đã có khoảng hai mươi đến ba mươi người.

Lâm Lạc Lạc không thích nơi náo nhiệt như vậy, cho nên khách khí ở lại một ngày rồi trở lại chung cư đối diện trường học.

Cả tòa nhà chung cư hầu như không có ai, toàn bộ nhân viên công tác cộng lại phỏng chừng còn nhiều hơn hộ gia đình.

Nhắm mắt lại, Lâm Lạc Lạc tựa hồ có thể nghe được thanh âm từ trường học đối diện truyền đến.

Có thể những người khác sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng cô lại rất thích loại an tĩnh này.

Trong hai mươi mấy năm ngắn ngủi kia của cuộc đời mình, cô cùng sư phụ mình sống trên núi vài năm.

Sau khi sư phụ qua đời, cô một mình một người ở trên núi vượt qua ba năm, thời điểm an tĩnh rất thích hợp tu luyện.

Cũng chính thời gian cô đơn đó giúp tu vi và tâm cảnh của cô cải thiện rất nhiều.

Cho nên cô thực thích, cũng đã quen với sự an tĩnh này.

Nhưng một mảnh an tĩnh này của cô không kéo dài được bao lâu, bởi vì Cố Thần Hi ngày hôm sau đã tới gõ cửa phòng cô.

"Năm mới vui vẻ." Cố Thần Hi bế cô lên một phen, trên tóc anh còn dính một ít bông tuyết, trên vai cũng có dấu vết tuyết tan.

Anh mặc rất đơn bạc, một chiếc áo len cao cổ cùng một chiếc áo khoác dài màu đen, tôn lên dáng người vai rộng chân dài cực tốt, nhưng lại không thể nào giữ ấm.

Nhưng người trẻ tuổi chính là tràn đầy nhiệt khí, cả người anh nóng hừng hực, Lâm Lạc Lạc bị anh ôm cảm thấy như đang ôm một cái lò sưởi lớn.

Cô phủi bông tuyết trên đầu anh xuống: "Trời lạnh như vậy, cũng không mang theo mũ."

"Anh thật vất vả mới làm được kiểu tóc này, đội mũ sẽ hư mất." Anh hơi hơi nâng lên cằm, kiêu ngạo hỏi, "Bổn thiếu gia đẹp không?"

"Đẹp đẹp." Lâm Lạc Lạc lôi kéo anh vào nhà.

Anh không vừa lòng: "Em khen anh cho có lệ."

"Thật sự rất đẹp." Lâm Lạc Lạc cười nói.

Cố Thần Hi giữ chặt cô, miệng hôn lên: "Nếu đẹp, vậy bà xã khen thưởng anh một cái đi."

"Không biết xấu hổ." Tiếng cười của cô đều bị anh giữ ở trong miệng, anh ôm người cô, ôm rất vội vàng: "Ngày hôm qua vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng em vừa đi, thì mọi thứ vừa không thú vị lại cô tịch."

"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ náo nhiệt vừa vặn tốt." Anh chôn mặt ở trong cổ cô, hít sâu một ngụm, không hề muốn rời đi, anh cứ ôm cô như một đứa bé vậy, "Chỉ có hai người chúng ta, thật đúng lúc."

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, cùng với tiếng nói chuyện vang lên hết đợt này đến đợt khác: "Lão đại, bọn em tới xem chị nè! Mau mở cửa."

Cố Thần Hi: "......"

Lâm Lạc Lạc vừa định nói chuyện, anh lại dùng miệng chặn lại, không cho cô lên tiếng.

Hai người yên lặng hôn nhau trong phòng một hồi, người ngoài cửa hồi lâu không nghe được tiếng đáp lại, liền có người nói: "Để tôi gọi điện cho lão đại."

Cố Thần Hi nhanh như chớp lấy điện thoại của cô chuyển thành chế độ yên lặng, đắc ý cười với cô.

Người bên ngoài gọi điện thoại không được, Tào Hiểu Tĩnh nói: "Nơi này có chút lạnh, khoảng thời gian trước tôi cũng có mua một phòng ở dưới lầu.

Chúng ta xuống phía dưới chờ đi."

"Một đám bóng đèn." Cố Thần Hi đè cô ở trên cửa, lẩm bẩm rồi lại hôn lên, "Bây giờ lại là thời gian của hai chúng ta."

Lâm Lạc Lạc ôm sát cổ anh.

——

Từ lúc đi qua Cục Cảnh Sát, Lâm Phong Dương trông giữ Lâm Kiều đặc biệt nghiêm khắc, mỗi ngày đúng giờ đi học, tan học nhất định phải ngồi xe tài xế trở về.

Lâm Kiều rất muốn phản kháng, nhưng Lâm Phong Dương lên tiếng: "Mày không muốn nghe lời cũng có thể, có bản lĩnh thì cũng dọn ra đi, đừng lấy tiền ở trong nhà, xảy ra chuyện cũng không cần tìm tao."

Lời này thành công làm Lâm Kiều câm miệng, cô ta không có cái bản lĩnh kia, cô ta không có tiền như Lâm Lạc Lạc, cũng không có nhà ông ngoại chống lưng cho; sau khi anh Long bị bắt, coi như cô ta cũng mất đi chỗ dựa cuối cùng của mình.

Lúc mới bắt đầu cô ta còn hào hùng vạn trượng, cho rằng có thể lợi dụng chuyện biết được ở đời trước, thì đời này có thể sống một cuộc sống phú quý.

Nhưng mấy tháng qua đi, cô ta lại dần dần tự hỏi mình có thật sự sống lại hay không? Có một số việc giống với ký ức của cô ta, nhưng cũng có rất nhiều chuyện quan trọng không giống.

Tỷ như Trương Tử Nghiêu bị báo cáo trước mấy năm, tỷ như anh Long bị bắt, tỷ như hai công ty nhỏ mà ban đầu cô ta đầu tư kia, đời trước phải vài năm sau mới quật khởi, nhưng bây giờ chúng nó cũng đã phất lên......

Mọi thứ giống như dần dần trở lại quỹ đạo đời trước, Chu Mặc Thần vẫn chán ghét cô ta, cậu ta vẫn cùng Mạc Vận ở bên nhau, Lâm Phong Dương vẫn lại ngoại tình......

Không, vẫn không giống nhau, Lâm Lạc Lạc không giống.

Học kỳ mới bắt đầu, Lâm Lạc Lạc và Lâm Kiều đều tiến vào 11/1, Dương Kính Tùng vốn dĩ ngồi cùng bàn với Cố Thần Hi tự động thoái vị, nhường ra vị trí ngồi cùng bàn.

Kể từ đó, Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi như hai người y đúc nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau trốn học, cùng nhau đánh nhau ẩu đả......

Theo thời gian trôi qua, các loại lời đồn tự sụp đổ, tất cả mọi người đều hiểu rõ, hai người đúng là yêu đương.

Bọn họ bắt đầu tò mò, hai người như vậy, bọn họ đến cuối cùng có thể ở bên nhau bao lâu đây? Nếu bọn họ chia tay, thủ hạ hai băng nhóm có thể vung tay đánh nhau hay không?

Nghi vấn này bọn họ trước sau không có đáp án, bởi vì hai người căn bản không có chia tay.

Bọn họ nắm tay đi qua lớp 11, lại cùng nhau đi qua lớp 12, cuối cùng thi đậu cùng trường đại học, người khác phân phân hợp hợp, người khác ồn ào nhốn nháo, bọn họ lại trước sau như một.

Tiệc tốt nghiệp cấp ba ngày đó, rất nhiều người uống đến rối tinh rối mù, một đám người xếp hàng dài kính rượu cho Lâm Lạc Lạc: "Lão đại, đời này chị đều là lão đại của em."

Cô vốn dĩ không định uống rượu, nhưng thấy một đám lệ nóng doanh tròng, cô đành phải bưng chén rượu lên.

Cố Thần Hi đẩy một đám người ra, sải bước đi tới, lấy đi chén rượu trong tay cô: "Tôi uống giúp em ấy."

"Sao lại như vậy a! Kính rượu anh cũng muốn đoạt, anh và lão đại là người yêu chứ không phải cha con, anh có muốn như vậy hay không?" Một đám người oán hận đầy trời.

"Uống hay không uống?" Cố Thần Hi trừng mắt, một đám người trong nháy mắt héo rũ, yên lặng cùng anh chạm cốc.

Cố Thần Hi thế nhưng thật ra không có chơi xấu, rất trịnh trọng chạm cốc với từng người, mỗi một ly rượu đều một hơi cạn sạch: "Tuy rằng mấy năm nay các người thường xuyên làm bóng đèn, luôn quấy rầy bọn tôi hẹn hò, nhưng mấy người đối tốt với em ấy, em ấy đều biết tất cả, tôi cũng xem ở trong mắt, chúc mấy người sau này tiền đồ như gấm."

Bọn Lưu Vân Sư nước mắt lưng tròng nuốt xuống ly rượu này, Cố Thần Hi uống đến nỗi mặt có chút hồng, Lâm Lạc Lạc vuốt mặt anh: "Tự anh uống nhiều bên kia như vậy, làm gì còn muốn để em uống, cũng không sợ say."

Anh ôm eo cô, nhẹ giọng nói: "Không phải hôm nay bà dì của em tới sao? Còn muốn uống rượu?"

Bà dì là trước khi tham gia tụ hội vừa tới, Lâm Lạc Lạc cũng chưa nói cho ai, cô trừng anh: "Làm sao anh biết được?"

"Tính ra được." Anh nhàn nhạt nói.

"Về sau có thể làm chuyện đứng đắn được không?" Lâm Lạc Lạc trợn trắng mắt.

"Đây là chuyện đứng đắn." Anh nghiêm trang trả lời.

Chuyện liên quan đến em, đều là chuyện đứng đắn.

————

Thời điểm bọn họ vào đại học, hào quang ngụy nữ chủ của Lâm Kiều đã chỉ còn lại có 5%, Lâm Phong Dương vẫn trông giữ cô ta nghiêm khắc như cũ.

Bắt cô ta phải ghi danh vào một trường học địa phương gần nhà, cưỡng chế cô ta mỗi ngày phải về nhà đúng hạn, bằng không sẽ không cho phí sinh hoạt.

Mệnh lệnh này là do Lâm Phong Dương đưa ra, Trần Nguyệt Nga tự nhiên sẽ không có dị nghị, cũng có thể nói là bà ta tán đồng nó.

Lúc trước ở Cục Cảnh Sát nghe được chuyện rợn cả người, Trần Nguyệt Nga có chút bị dọa đến.

Mấy năm về sau vẫn luôn không dám lại gần Lâm Kiều, một nhà ba người cứ thế lấy một loại phương thức kỳ quái mà sống chung với nhau.

Lâm Kiều dần dần giống như ao tù nước đọng, cô ta không còn năng lực giãy giụa, cũng không có ý niệm giãy giụa, vầng hào quang của ngụy nữ chủ trên đỉnh đầu cô ta cũng càng ngày càng đen, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Sau khi Lâm Phong Dương biết chuyện Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi ở bên nhau, ông ta vẫn luôn muốn cùng Cố gia kéo quan hệ.

Đáng tiếc người Cố gia vẫn luôn không nóng không lạnh với ông ta, bọn họ chỉ thân cận với Lâm Lạc Lạc và gia đình bên ngoại của cô.

Đối với chuyện này, Lâm Phong Dương không thể không hối hận, nhưng đứa con gái kia của ông ta có chủ kiến cực lớn.

Vô luận là ông ta dùng đủ loại phương pháp vãn hồi nào, thì cũng đều không thành công, cuối cùng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Lâm Lạc Lạc với Cố Thần Hi cùng nhau lên thành phố học đại học, giá trị nhan sắc của hai người vừa cao mà khí chất lại tốt, mới vừa tiến vào trường học đã thu hút nhiều sự chú ý.

Cố Thần Hi còn tốt, tuy rằng lớn lên rất tuấn tú, nhưng lại quá mức hung hãn, khí thế quá cường, mấy cô gái cho dù có thích anh, thì cũng không dám tùy tiện làm cái gì.

Lâm Lạc Lạc thì ngược lại, thời điểm cô không phát uy thì chính là một mỹ nhân ngọt ngào, cười lên không biết làm bao nhiêu người rung động, các loại đến gần, các loại thư tình, các loại thổ lộ......

Cố Thần Hi hận không thể treo ở trên người cô một cái loa lớn, tùy thời tuyên bố chuyện cô là hoa đã có chủ.

"Bây giờ có quá nhiều người không biết xấu hổ, biết rõ em có bạn trai, thế mà một đám còn chưa từ bỏ ý định." Cố Thần Hi một bên lải nhải, một bên nhận lấy hoa nhân viên giao hàng đưa tới, không biết là ai mua tặng Lâm Lạc Lạc, anh trào phúng cười, "Mới một bó, keo kiệt bủn xỉn."

Nhân viên giao hàng thật cẩn thận nhìn anh, lo lắng anh vung nắm đấm lớn lên, thì nghe Cố Thần Hi hỏi: "Cửa hàng của mấy người có bao nhiêu loại hoa?"

Nhân viên giao hàng móc ra một danh sách, cung kính đưa cho anh, anh cười lạnh nói: "Ngày mai đưa tới toàn bộ, làm thanh thế cho thật lớn vào, để nhìn xem về sau ai còn dám keo kiệt bủn xỉn đưa một bó."

"Đừng nháo." Lâm Lạc Lạc vỗ vai anh, anh cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cô bất đắc dĩ, "Được rồi, làm đi."

Người này có đôi khi ấu trĩ lên, thì còn ấu trĩ hơn cả con nít ba tuổi.

Sau khi nhận được một đơn đặt hàng lớn không thể hiểu được, nhân viên giao hàng vui vẻ nhảy nhót rời đi.

Ngày hôm sau quả nhiên thanh thế vô cùng phô trương, hơn trăm nhân viên giao hàng mặc đồng phục thống nhất, trong tay đều cầm một bó hoa lớn, xếp hàng đợi Lâm Lạc Lạc ký nhận.

Lâm Lạc Lạc bất đắc dĩ, đành phải đưa toàn bộ số hoa này cho các ký túc xá nữ, đưa tới vô số bát quái, sôi nổi dò hỏi là thổ hào phương nào theo đuổi cô.

Cô nói là bạn trai, rất nhiều người còn không tin: "Con trai bây giờ, theo đuổi không được mới là tốt nhất, nếu theo đuổi tới tay, Lễ Tình Nhân mua được mấy đóa còn tốt, làm sao có thể mua mấy bó hoa lớn như thế này được, cái này ít nhất cũng phải hết mười mấy vạn đi?"

Đối với chuyện này Lâm Lạc Lạc cũng thực bất đắc dĩ, nhưng mà một chiêu này của Cố Thần Hi xác thật lợi hại.

Từ đây về sau cô cũng không được người nào khác tặng hoa, không thể không nói biện pháp hay.

Sau khi Cố Thần Hi nếm đến ngon ngọt, chỉ cần người khác đưa cái gì cho Lâm Lạc Lạc, anh sẽ danh tác một phen, để cho người khác không dám đưa tiếp.

Sau này có đồn đãi, nói có một siêu cấp thổ hào vẫn luôn theo đuổi Lâm Lạc Lạc.

Đến siêu cấp thổ hào cũng không theo đuổi được cô, như vậy những người muốn theo đuổi cô tự nhiên cũng sẽ cân nhắc nhiều hơn, dần dần người theo đuổi Lâm Lạc Lạc cũng ít đi.

Gần tốt nghiệp đại học, Cố Thần Hi cuối cùng cũng đủ tuổi kết hôn, nguyện vọng sinh nhật chỉ có một: Lãnh chứng kết hôn.

Lâm Lạc Lạc cũng không từ chối, hai người trực tiếp lãnh giấy hôn thú, sau đó mới đi mua bánh sinh nhật.

Giấy hôn thú lĩnh tới tay, Cố Thần Hi phát Weibo quanh vòng bạn bè vân vân, anh có tài khoản mạng xã hội nào cũng đều tuyên bố.

Lâm Lạc Lạc quả thực muốn cười chết: "Anh có phải còn muốn mua thêm một cái hot search để tuyên bố một chút hay không a?"

Cô chỉ là nói giỡn, Cố Thần Hi lại bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, cô vội vàng ngăn anh lại: "Đừng đừng đừng, đừng chiếm dụng tài nguyên công cộng."

Anh ôm cô như một đứa trẻ: "Kêu em là bà xã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đúng rồi, anh thật cao hứng."

"Ừm, em cũng rất cao hứng." Cô dừng một chút, ngọt ngào kêu lên, "Ông xã"

Cố Thần Hi hưng phấn, đè cô trên giường, một bên cởi áo tháo thắt lưng, một bên trầm giọng nói: "Kêu thêm một lần nữa."

"Ông xã."

"Không đủ, còn muốn nghe."

"Lăn......".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.