Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 56: Vành tai của vị Lục Chính Đông đại danh đỉnh đỉnh...... Đỏ lên rồi




Editor: Hari

Nửa giờ trôi qua.

Lâm Kiều đã là trở thành chị em tốt của Tiểu Quỷ.

Cô đi đến đâu, Tiểu Quỷ nhất định phải bám theo đến đó, không chỉ vậy, Tiểu Quỷ còn cực kỳ hào phóng chia sẻ bảo bối của mình với Lâm Kiều.

Nó giơ chân trước lên, vươn móng vuốt nhỏ mập mạp nhẹ cào lên đùi Lâm Kiều, sau đó le lưỡi phe phẩy ʍôиɠ nhỏ chạy về ổ của mình, thỉnh thoảng quay đầu lại ngó nghiêng, nhìn xem Lâm Kiều có theo kịp hay không.

Trêи mặt Lâm Kiều tràn đầy hạnh phúc đi theo phía sau nó, Lục Chính Đông thấy thế, cũng đứng lên từ trêи sô pha, đi theo phía sau Lâm Kiều.

Nào ngờ Tiểu Quỷ thính tai, mới vừa bước được đến bước thứ hai, nó đã lập tức ngừng ngay cái đuôi đang vung vẩy, khuôn mặt nhỏ búng ra sữa bày ra bộ dáng hung thần ác sát, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lục Chính Đông.

Lâm Kiều thấy thế, cũng lập tức bày ra bộ dáng hung thần ác sát, cũng không nhúc nhích trừng mắt với Lục Chính Đông.

Lục Chính Đông:......

Nhìn biểu cảm của một người một chó giống nhau như đúc, anh sờ sờ mũi, xám xịt ngồi trở lại sô pha.

Tiểu Quỷ vừa lòng "ngao ô" một tiếng, một lần nữa trở lại bộ dáng đáng yêu, vung vẩy đuôi nhỏ, chân ngắn tung tẩy chạy như bay về ổ.

Lâm Kiều lập tức đi theo.

Tiểu Quỷ vừa chui vào ổ, hai cái móng vuốt không ngừng tìm kiếm, không ngừng phát ra vài tiếng gầm nhẹ, bộ dáng cực kỳ sốt ruột.

Khi thân hình nó sắp bị chìm nghỉm trong đống đồ chơi, cái đuôi lộ ở bên ngoài đột nhiên "!" dựng thẳng đứng lên, sau đó, nó ngậm một cái gối ôm hình cà rốt to bằng cánh tay từ trong đống đồ chơi chui ra, đôi mắt sáng lấp lánh.

Món đồ chơi này đã cũ, không ít chỗ đã bị nó cắn rách, có thể nhìn ra được là nó cực kỳ yêu thích món đồ chơi này, thậm chí còn mang giấu ở nơi sâu nhất trong đống đồ chơi.

Nó kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu nhỏ, trong miệng ngậm gối ôm, đi lên cọ cọ cẳng chân Lâm Kiều. Sau đó, nó thả gối ôm ra, dùng móng vuốt đẩy gối ôm về phía trước, sau đó, nó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, nâng đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy chờ mong nhìn Lâm Kiều.

Lâm Kiều hiểu ý, cũng ngồi xổm xuống, nhặt cà rốt từ dưới đất giơ lên: "Ngao ngao ngao, Tiểu Quỷ, em muốn tặng nó cho chị sao?"

Tiểu Quỷ: "Ngao ô ngao ô!"

Lâm Kiều: "Ô ô ô cảm ơn nhóc Quỷ Quỷ, chị yêu em quá! Em thật đáng yêu! Đồ chơi của em cũng đáng yêu!"

Tiểu Quỷ gâu một tiếng vang dội tỏ vẻ tán đồng: "Ngao ô!"

Lâm Kiều: "Vậy chị cũng sẽ tặng em một món quà nhé, em có muốn không nào?"

Tiểu Quỷ lập tức cất cao giọng: "Ngao!!! Ô!!!"

Nhưng trêи người Lâm Kiều ngoài quần áo và trang sức thật sự là không còn thứ gì khác, cô nghĩ nghĩ, lấy cặp kính râm từ trong túi ra, thử thăm dò đưa về phía trước: "Chị chỉ có cái này thôi, em có thích không?"

Tiểu Quỷ lập tức vươn móng vuốt, với lấy kính râm trong tay cô, sau đó nhanh chóng ngậm lấy kính râm, lộc cộc chạy về ổ, móng vuốt không ngừng tiếp tục đào bới, sau đó, nó nhả kính râm ra, lại lấy đầu đẩy đống đồ chơi trở lại.

Sau khi hoàn thành một loạt động tác, nó lại lộc cộc chạy trở về, kϊƈɦ động tru lên lời tán thành với Lâm Kiều: "Ngao ô ——!!! Gâu!"

Lâm Kiều cũng cực kỳ kϊƈɦ động: "A a a, cảm ơn sự tán thành của Tiểu Quỷ đối với gu thẩm mỹ của chị! Chụt chụt!"

Tiểu Quỷ: "Gâu gâu!"

Lúc sắp chia tay, một người một chó đều không nỡ buông đối phương, nhiệt tình diễn cảnh phim "Tình yêu người chó".

Lục Chính Đông nhìn một người một chó hoàn toàn không có chướng ngại giao tiếp, đột nhiên sinh ra cảm giác kính nể.

Lâm Kiều lại không quan tâm, trong tay cô đang ôm cà rốt, bĩu môi: "Anh có biết là chó có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện không?"

Cô nói: "Nó có thể từ trong giọng nói phân biệt được cảm xúc của chúng ta như thế nào, đừng có xem thường chúng nó nhé." Cô dừng một chút, hỏi, "Anh đã từng nuôi chó chưa?"

Lục Chính Đông lắc lắc đầu.

Lâm Kiều: "Em cũng chưa nuôi bao giờ, nhưng khi còn nhỏ hàng xóm có nuôi một con chó, là do nhặt được, không đẹp lắm. Thỉnh thoảng em sẽ thay bọn họ dắt chó đi dạo, trêи đường đi nếu có người nói nó, y, con chó này thật xấu, nó sẽ đuổi theo người ta sủa ầm ĩ... Nếu có người khen nó đáng yêu, nó sẽ để cho người ta vuốt lông nó, thỉnh thoảng còn ưỡn bụng cho người ta xoa nữa."

"Những loài động vật này thật sự đều rất có linh tính nha."

Hai người trò chuyện câu qua câu lại, bất tri bất giác, đã đến nhà vị khách tiếp theo.

Vị khách này nuôi một con thỏ màu xám tai cụp, hai người tắm rửa đơn giản và cho thỏ ăn, sau đó lại vội vàng chạy tới địa điểm tiếp theo.

—— Yêu cầu của vị khách này có chút kỳ quái.

Người ta không chỉ yêu cầu dịch vụ nhân viên đến tận nhà chăm sóc thú cưng, còn thêm tiền, yêu cầu nhân viên hỗ trợ dắt mèo đi dạo.

Không sai, đúng là dắt mèo đi dạo.

Anh ta ở trong điện thoại dặn dò đủ thứ chuyện to nhỏ.

Mèo nhà anh ta là Xuyến Xuyến lai giữa Anh Đoản với Thổ Mao, không biết tại sao, khi lớn tầm ba tháng thì bị vứt bỏ ở đầu đường, hơi thở thoi thóp.

Trùng hợp, anh ta tăng ca đến đêm khuya, lúc từ ngõ nhỏ đi qua, nghe được tiếng mèo kêu mỏng manh.

Mèo nhỏ nằm trong một chiếc hộp giấy để cạnh thùng rác, chỗ cằm đều đã thối rữa, đôi mắt bị gỉ che kín, đã không mở ra được.

Anh ta vội vàng mang nó đến bệnh viện thú cưng gần đây, mèo nhỏ nằm viện ba ngày, cuối cùng cũng khôi phục được một chút, có thể tự đứng lên, tự ăn uống.

Anh ta mang mèo nhỏ về nhà, con mèo nhỏ này điểm nào cũng tốt, không chỉ hoạt bát dính người, còn thuộc phái nhan sắc.

Nhưng, có một điểm.

Anh ta mệt mỏi tố cáo trong điện thoại——

Mèo nhà anh ta mắc phải một căn bệnh cổ quái, không khác gì chó, mỗi ngày không ra khỏi cửa đi dạo vài vòng sẽ không vui......

Lúc này anh ta phải đi công tác vắng nhà, đành phải năn nỉ chủ tiệm hỗ trợ dắt mèo nhà anh ta đi dạo.

Anh ta còn nói, mèo nhà anh ta có tuyến đường đi dạo của nó, chỉ cần cầm dây đi sau nó nhìn là được, rất đơn giản.

Lâm Kiều đối với con mèo kỳ lạ này tràn ngập tò mò, cô thở hồng hộc bò lên tám tầng lầu, trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, cô cảm thấy, cô có bò thêm mười tầng nữa cũng đáng giá.

Bởi vì chú mèo lai này thật sự quá đẹp!!!

Mèo nhỏ mặc khăn cổ và bao tay màu trắng, một thân lông ngắn màu xám, điểm duy nhất có thể nhận ra nó là giống lai —— chính là đôi mắt.

Nó là dị đồng miêu, mắt bên trái là màu lam bảo thạch, mắt bên phải là màu vàng sáng chói.

Bởi vì quá là đặc biệt, Lâm Kiều nhìn ngây người một hồi lâu, đôi tay cô bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn động thủ sờ một chút, chỉ một chút, một chút thôi.

Nào ngờ Xuyến Xuyến cao lãnh chỉ liếc mắt nhìn cô, sau đó ngáp một cái, vươn chân trước, đủng đỉnh đi ra ngoài.

Ô ô ô, bộ dáng duỗi người của nó cũng hấp dẫn như vậy.

Lục Chính Đông ở một bên thay nước uống cho mèo, anh nhìn bộ dáng bị vắng vẻ của Lâm Kiều, đột nhiên hỏi: "Em thích chó hơn hay thích mèo hơn?"

"Hả? Em sao?"

Lâm Kiều đang rụt rè dịch lại gần trước mặt meo meo, mới vừa run run vươn một ngón tay ra, nghe thấy lời này, lại nhanh chóng nhìn Xuyến Xuyến trước mặt.

Xuyến Xuyến lười biếng lăn một vòng, càng cách xa khỏi tầm tay cô.

Lâm Kiều liếc mắt nhìn, sau đó đứng lên, mặt không biểu tình nói: "Em theo phái meo meo nha."

"?"

"Em thích kiểu xa cách hờ hững của loài mèo. Ô ô ô, thật đáng yêu, càng không để ý tới em em lại càng thấy chúng đáng yêu."

Lục Chính Đông đột nhiên trầm mặc.

Lâm Kiều đi đến, cười hì hì ôm lấy cổ Lục Chính Đông, ở bên tai anh lặng lẽ nói: "Đương nhiên là, em càng thích người giống như anh."

Ngữ khí có một tia quyến rũ, không hề nghe ra sự uy hϊế͙p͙: "Nếu anh dám không để ý đến em, vậy anh hãy coi chừng đấy."

Nói xong, cô còn nháy mắt với Lục Chính Đông, sau đó cầm lấy sợi dây buộc mèo bên cạnh: "Chúng ta xuất phát thôi."

Con mèo vốn đang lạnh lùng cao ngạo, vừa nhìn thấy cô cầm sợi dây lên, tự giác đứng lên khỏi sô pha. Nó nhẹ "meo meo" vài tiếng, sau đó nhảy đến trước mặt Lâm Kiều.

Xuyến Xuyến cực kỳ phối hợp nâng chân trước lên, Lâm Kiều chớp lấy cơ hội đùa nghịch với nó một lát, sau khi đã cơn thèm, mới giả vờ giả vịt buộc dây lên.

Anh quay phim đã quay được hết tất cả những cảnh tượng này không cẩn thận phát ra một tiếng cười lạnh.

Lâm Kiều nghi hoặc ngước mắt nhìn, anh quay phim vội vàng nắm tay, đặt ở trêи môi làm bộ ho khan hai tiếng.

Anh ta mới không phải đang ghen ghét cô có mèo để sờ nha.

*

Xuyến Xuyến đúng là không cần ai phải phí sức, nó đã quen thuộc đường đi, có thể nhìn ra đã đi qua rất nhiều lần, mỗi một bước đều như thiết kế tỉ mỉ.

Hai người bọn họ đi theo Xuyến Xuyến xuyên qua một con đường nhỏ trêи mặt cỏ xanh trong tiểu khu, đi tới chỗ hồ nước lớn ở chính giữa tiểu khu.

Xuyến Xuyến tìm một vị trí đẹp ở đây, ngồi xổm xuống.

Chủ nhân của nó có nói qua, Xuyến Xuyến trêи đường đi sẽ dừng lại hơn mười phút, nhắc bọn họ không cần thúc giục nó, đến giờ, Xuyến Xuyến sẽ tự đi tiếp.

Hoạt động cả buổi chiều, Lâm Kiều có chút miệng khô lưỡi khô, nước mang theo đã vừa bị cô uống đến ngụm cuối cùng, liền thúc giục Lục Chính Đông đi mua nước, cô ở chỗ này chơi với Xuyến Xuyến.

Lục Chính Đông không biết có việc trì hoãn hay thế nào, Lâm Kiều đợi rất lâu, buồn chán muốn chết.

Xuyến Xuyến cũng không chơi với cô, nó cứ thẳng tưng ngồi im tại chỗ, giống như đang tuần tra gì đó.

Lúc Lục Chính Đông trở lại, Lâm Kiều còn nói thầm với anh: "Xuyến Xuyến của chúng ta có năng khiếu làm bảo vệ nha."

Cô đợi anh rất lâu, vừa uống nước vừa hỏi anh đã đi đâu.

Lục Chính Đông xác thật có việc trì hoãn, là một bà lão nhờ anh thu giúp chiếc chăn, hôm nay nắng to, rất nhiều người ôm chăn ra phơi.

Anh không nói tỉ mỉ, đơn giản thuật lại, hỏi nàng: "Chờ sốt ruột à?"

Lâm Kiều ngoan ngoãn nói: "Có chút."

Lục Chính Đông: "Lần sau sẽ không thế nữa."

Lâm Kiều: "Không sao, nếu anh có việc, em thỉnh thoảng cũng có thể đợi."

Sau khi bọn họ đưa Xuyến Xuyến về nhà, thì trở lại cửa hàng thú cưng.

Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, hai người hôm nay đi một vòng, lại gặp lại cô nhóc buổi chiều.

Theo lý thuyết, mèo triệt sản chỉ mất khoảng nửa tiếng, thấy cô nhóc vẫn còn ở đây, Lâm Kiều có chút kinh ngạc.

Cô nhóc tên là Nguyệt Nguyệt, nhìn thấy Lâm Kiều đi về phía mình còn có chút kinh ngạc: "A?"

Sau đó cô nhóc cười rộ lên, răng khểnh lấp ló, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, giống như tính cách của cô cực kỳ đáng yêu: "Chị hỏi Gâu Gâu ạ? Em có chút không yên tâm, cho nên để nó lại quan sát sau phẫu thuật."

Cô nhóc rất dễ gần, nhanh chóng lôi kéo Lâm Kiều nói đủ thứ chuyện: "Đây là lần đầu em nuôi mèo, làm gì cũng phải thật cẩn thận, sợ Gâu Gâu xảy ra chuyện gì."

"Hơn nữa trước đây nó từng đi lạc một lần, ô ô, suýt dọa chết em, đêm hôm mang đèn pin ra ngoài tìm bao lâu, vừa tìm vừa gọi Gâu Gâu. Người xung quanh chắc đều nghĩ em bị thần kinh, một đứa con gái hơn nửa đêm không ngủ được ra đường học tiếng chó gâu."

Lâm Kiều "phụt" một tiếng: "Nó tên là Gâu Gâu à? Cái tên thật đặc sắc."

Nguyệt Nguyệt sờ sờ đầu, có chút kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực: "Đúng vậy, em rất thích cái tên em đặt cho nó này."

Cô nhấp nhổm thăm dò, giống như đang tìm cái gì, sau đó thì thầm tự nói: "Em muốn đi cảm ơn bác sĩ thực tập trước đó phối hợp diễn với em, anh ấy thật đáng yêu." Cô hướng Lâm Kiều phất phất tay, nháy mắt: "Em quên nói, chị xinh thật đấy, lúc chị bước tới em còn tưởng được nữ thần."

Lâm Kiều: "Cảm ơn."

Nguyệt Nguyệt: "Chúc chị càng ngày càng nổi tiếng nha!" Cô nhóc lại trộm bổ sung một câu, "Em xem trêи mạng đều nói chị rất khó gần, rõ ràng không phải vậy, chị còn đến hỏi thăm mèo nhà em, dịu dàng như vậy." Cô nhóc thở dài một hơi, "Hy vọng chị không bị những bình luận ác ý trêи mạng làm ảnh hưởng nha!"

Lâm Kiều bật cười: "Chị biết."

Như vậy, rất nhanh đã đến lúc tan ca.

Bọn họ ở ngay bên cạnh bệnh viện, Lâm Kiều bận cả một buổi chiều, cũng có chút mệt, thương lượng một chút, quyết định đi ra ngoài ăn.

Nào ngờ đúng vào thời gian ăn cơm ở bệnh viện, người bên kia tới hỏi hai người có muốn cùng ăn hay không.

Người tới chính là bác sĩ thực tập Mục Hạ, cậu dường như có chút thẹn thùng, sau khi chào hỏi hai người thì nói rõ lý do đến.

Lâm Kiều cũng không muốn vòng đi vòng lại, Lục Chính Đông tùy theo ý kiến của cô, cô nghĩ mấy ngày tới đây khẳng định vẫn còn phải phiền toái mọi người, nên quyết định đi qua cùng ăn.

Người ăn cơm bên kia đều là bác sĩ trực đêm và thực tập sinh, gọi vài món ăn, nhìn thấy hai người thật sự tới, mọi người đều có chút kϊƈɦ động.

Ánh mắt của mấy nữ bác sĩ trẻ tuổi đảo qua đảo lại giữa Lục Chính Đông và Lâm Kiều, trong mắt đều là mlem mlem.

Ô ô ô, dáng người của Lâm Kiều đẹp quá, làn da cũng đẹp, so với trêи TV còn đẹp hơn.

Lục Chính Đông cũng vậy, hóa ra bài đăng kia là thật, nhìn anh ấy dịu dàng gắp đồ ăn cho Lâm Kiều, thật muốn sủng lên tận trời rồi.

Ôi chua quá ô ô ô, về phải mắng người yêu một trận cho hả giận.

......

Cơm hộp mọi người gọi ăn cũng không tệ lắm, Lâm Kiều không thích gỡ xương cá, chuyển hết qua cho Lục Chính Đông, cô ngồi bên cạnh nhàn nhã ăn.

Mục Hạ ngồi chéo với Lâm Kiều, cô dường như nhớ tới chuyện gì, tùy ý hỏi: "Cô bé kia có tìm được cậu không?"

Mục Hạ đột nhiên bị hỏi, có chút khẩn trương, cậu ngước mắt nhìn Lâm Kiều, ý thức được cô ấy đang hỏi chuyện mình, lại nhanh chóng cúi đầu.

"Cô bé nào ạ?" Cậu dò hỏi.

Lâm Kiều hơi hơi nhăn mày: "Chính là cô bé buổi chiều giành mèo với cậu ấy."

Giành mèo?

Mục Hạ có một tia mê mang, rồi sau đó mới hiểu được Lâm Kiều đang nói tới ai, cậu đối với cô bé kia có ấn tượng rất sâu sắc: "Không có ạ, làm sao vậy ạ?"

Lâm Kiều thấy thế, lắc lắc đầu, không nhiều lời nữa.

Có người khởi xướng, mọi người nói chuyện náo nhiệt hơn hẳn.

Nhà Lâm Kiều mọi người đều thích náo nhiệt, lúc ăn cơm nhất định phải cả nhà tụ họp ngồi với nhau nói chuyện linh tinh, từ từ ăn, hoàn toàn không có cái quy củ gì mà khi ăn không được nói chuyện.

Nhưng Lục Chính Đông dường như không có thói quen nói chuyện khi ăn cơm, không hề tham gia vào đề tài nói chuyện của mọi người, chỉ chuyên tâm gắp đồ ăn cho Lâm Kiều.

"Bác sĩ Lưu, hôm nay sao đột nhiên lại đeo nhẫn a?"

Có một bác sĩ trẻ cười hì hì hỏi.

Nhẫn đeo ở ngón áp út, là nhẫn cưới.

Bác sĩ Lưu nhàn nhạt cười: "Năm trước đã kết hôn, làm phẫu thuật không tiện, nên thường không đeo."

"Oa, bác sĩ Lưu vậy mà đã kết hôn rồi sao?" Vị bác sĩ trẻ kia có chút kinh ngạc, "Tôi còn nghĩ rằng bác sĩ Lưu không giống người sẽ kết hôn sớm."

Bên cạnh có người trêu ghẹo: "Duyên đến thì phải cưới thôi."

Một thực tập sinh gan lớn xen miệng nói một câu: "Em muốn hỏi một chút, cho nên hiện tại anh Đông đang theo đuổi Kiều Kiều sao?"

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Động tác ăn cơm của mấy người đều dừng lại, không hẹn mà cùng ngước mắt, nhìn chằm chằm Lục Chính Đông, trong mắt lóe lên sự tò mò không thể che giấu.

Thực tập sinh kia lại lớn mật hỏi thêm một câu: "Vậy Kiều Kiều đối anh Đông có cảm giác thế nào?"

Nghe đến đây, tay Lục Chính Đông đang gỡ xương cá cũng ngừng lại, ngước mắt nhìn Lâm Kiều.

Lâm Kiều đột nhiên bị hỏi, sửng sốt một giây. Sau đó, cô không nhanh không chậm kéo dài giọng: "Theo thứ tự trước sau, đương nhiên là Lục Chính Đông lão sư phải trả lời trước rồi."

Dứt lời, cô hướng Lục Chính Đông chớp chớp mắt.

Yết hầu Lục Chính Đông trượt trượt, anh không có gì phải che giấu, vì thế bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy."

Anh lại chậm rãi bổ sung một câu: "Là loại theo đuổi...rất chân tình."

Mọi người sững sờ tại chỗ.

Vị ảnh đế thanh danh hiển hách, nói anh ấy chân tình.

Thật là chọc người mà......

Có người huýt sáo: "Kiều Kiều đâu! Kiều Kiều đâu!"

Đôi mắt của Lục Chính Đông dường như lạc vào bóng đêm, ánh mắt thâm trầm như sao trời nóng bỏng, tầm mắt của anh dừng trêи gương mặt Lâm Kiều, rồi lại nhẹ nhàng rời đi.

...... Đã bao lâu rồi?

Cho dù tâm ý của Lâm Kiều đã biểu đạt rất rõ ràng, nhưng anh vẫn rất sợ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ cô lại một lần nữa, đùa giỡn với anh.

Mỗi một ngày chưa xác định quan hệ, anh đều cảm thấy một ngày dài như một năm.

Mọi người ngừng hô hấp, không chớp mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Lâm Kiều.

Lâm Kiều đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Cô với lấy mũ lưỡi trai ở bên cạnh, che đi nửa mặt dưới của Lục Chính Đông, rồi nhoài người qua.

Không nhìn được bọn họ đang làm gì.

Mọi người có chút sốt ruột.

Có người nhướng mày, có người nhón mũi chân, muốn nhìn thế giới phía sau cái mũ kia là như thế nào.

Nhưng động tác của cô quá nhanh, mọi chuyện xảy ra quá mức nhanh chóng, bọn họ chưa kịp nhìn thấy gì.

Nhưng.

Hành động rõ ràng như vậy.

Lâm Kiều làm càn nhướng mày: "Đáp án, chính là thế."

Mọi người xôn xao.

Rồi sau đó, có người "wow" ra tiếng.

Điều này, ai cũng đều thấy.

Vành tai của vị Lục Chính Đông đại danh đỉnh đỉnh...... đỏ lên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.