Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 47




Editor: Thu Lệ

Trong căn phòng trống rỗng, dưới ánh đèn nửa bụi nửa sáng.

Thân hình cao gầy của anh che phủ trên đỉnh đầu cô, mâu quang như nước, như cười như không, một tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, một tay vén những sợi tóc ngắn của cô.

Với hơi thở duy nhất của Quý Thiếu Kiệt đập vào mặt, Chung Tĩnh Ngôn choáng váng trong nháy mắt, mùi vị thuốc là nhàn nhạt, xen lẫn với mùi hương sữa tắm anh vẫn thường dùng, mùi nước cạo râu, có lẽ còn có mùi vị mồ hôi, rất thanh, rất đạm, rất Quý Thiếu Kiệt.

Hơi thở này, vừa lạnh lại vừa nồng nhiệt, không giống với bất kỳ một mùi hương nào Chung Tĩnh Ngôn đã từng ngửi qua, rất khó hình dung ra cảm nhận này với người khác, khiến cho cô trực tiếp liên tưởng đến cảm giác khi bọn họ quấn quít, quay cuồng trên giường.

Có người nói, vân tay là nguồn gốc của bạn ở cục cảnh sát, hiểu nhau là nguồn gốc tình yêu của bạn.

Giữa anh và cô không tồn tại tình yêu, cũng có lẽ anh chỉ là một người đặc biệt nam tính, về điểm này, Chung Tĩnh Ngôn cũng không suy nghĩ sâu, thế nhưng không thể nghi ngờ, hương vị trên người anh sẽ khiến cô mất phương hướng.

Giờ khắc này, cô vô cùng nhớ đến bộ phim “Phụ nữ không xấu!” của Từ Khắc, với pheromone, có thể ảnh hưởng đến thần kinh con người, sinh ra cảm giác đặc biệt hưng phấn, tương tự như tình yêu.

Khi cô mù mờ ngỡ ngàng suy nghĩ lung tung, cô đã hơi hơi ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại.

Cô cho rằng anh sẽ ôm cô vào lòng, sau đó hôn lên môi, sau đó sẽ vuốt ve, sau đó.....

Giống như anh vẫn thường làm vậy.

Dù sao hơn một tháng tạm xa nhau, ngay cả chính cô cũng bắt đầu có chút nhớ nhung, không, không phải là nhớ nhung anh, mà là nhớ nhung đến thân hình có thể làm cho cô vui vẻ, nhớ đến cảm giác ma sát của làn da với làn da trong lúc đó.

Nhưng, cái mà cô đang đợi chỉ dừng lại trên mi mắt.

Một đôi môi ấm mà ẩm ướt khẽ chạm vào, sau đó nhanh chóng rời đi.

Nhìn đôi mắt cô gái bỗng nhiên mở ra, Quý Thiếu Kiệt bật cười, “Sao hả, công chúa nhỏ của anh, làm em thất vọng à?”

Cô đẩy anh ra một chút, vỗ về đầu tóc quả lê ngắn ngủn, “Đương nhiên là không rồi, thật vui vẻ khi chú không làm phấn trang điểm của tôi bị hư.”

Anh lại lôi cô vào trong ngực, lần này, là một nụ hôn kéo dài rơi trên môi cô.

Nụ hôn này, cũng không kịch liệt cùng xâm nhập, mà như là mang theo an ủi, lần lượt quét nhẹ cánh môi hồng nhuận của cô, thật lâu sau anh mới buông cô ra, vẻ mặt đắc ý như nắm tất cả mọi thứ trong tay, “Người bạn nhỏ, nước miếng của em nhiều lắm, anh thật sợ hôn một hồi sẽ làm ướt nhẹp chiếc váy xinh đẹp của em...”

Sắc mặt Chung Tĩnh Ngôn đỏ thẫm, theo bản năng lau lau khóe môi, đẩy anh ra, “Tôi, tôi muốn đi ra ngoài, giáo viên đang tìm tôi.”

Quý Thiếu Kiệt khẽ nâng đồng hồ, “Còn 8 phút nữa mới chính thức bắt đầu, tác phẩm của em xếp vị trí thứ ba, chúng ta còn có thể ngốc thêm năm phút nữa rồi đi ra ngoài cũng không muộn.”

“Chú không bận việc gì sao?”

“Em đột nhiên chạy về như vậy, cảm thấy anh còn có thể làm việc sao?” Anh ôm chặt cô vào trong lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, mười ngón tay quấy rầy cô.

Giờ khắc này, không khí thậm chí có thể nói làm ấm áp.

“Lạnh không?” Anh nhéo từng cái khớp ngón tay của cô, khi nói chuyện, từ trong ngực truyền đến tiếng ồm ồm.

“Không lạnh, hơi ấm tràn đầy.” Cô dựa vào anh, cảm thấy cảm giác căng thẳng trước khi lên sân khấu giảm bớt rất nhiều. Không thể phủ nhận, mấy năm nay, cô sở hữu cảm giác an toàn đến từ chính anh.

“Cảm thấy South Downs* như thế nào?” Hôm kia, trong điện thoại cô từng nói đã đến miền nam nước Anh một chuyến.

[*]: vườn quốc gia South Downs tại miền nam nước Anh. Đây là vườn quốc gia mới được thành lập và hoạt động đầy đủ từ ngày 1 tháng 4 năm 2011.

“Rất đẹp!” Vừa nói đến đây tinh thần cô liền hăng hái, đáy mắt sáng long lanh, “Tôi và Sa Lệ vừa sưởi ấm vừa uống rượu Mạch Nha, ăn bánh táo, rất tuyệt. Lần sau tôi vẫn còn muốn đi nữa.” Bởi vì Lâm Ngữ Đường thường nói câu “Lý tưởng lớn nhất của cuộc sống, chính là sống một cuộc sống nông thôn ở nước Anh”, nên những lúc Chung Tĩnh Ngôn không bận học thường chạy đến những vùng nông thôn ở nước Anh.

Quý Thiếu Kiệt bộ dạng của cô không khỏi nở nụ cười, “Được, lần sau chúng ta cùng đi, anh dẫn em đi cưỡi ngựa.” Mấy năm nay, mi tâm của anh đã mơ hồ có nếp nhăn, nhưng nhìn cô lại vẫn giống như một đứa bé không lớn. Anh lại lần nữa lôi cô vào trong ngực, dán lỗ tai cô lên chỗ trái tim mình.

“Bọn tôi còn học tiếng địa phương với người dân bản xứ.” Lực chú ý của Chung Tĩnh Ngôn vẫn luôn đặt ở đề tài này.

“Ưm, vậy em đã học được gì rồi?” Quý Thiếu Kiệt lại không chút để ý, ngón tay vuốt ve bả vai trần truồng của cô, khẽ hít mùi hương quen thuộc trong lòng.

“Tôi bảo họ dạy tôi nói thao*ngươi!”(Chỗ này mình ko rõ lắm, ai biết thì chỉ mình nhé!) Chung Tĩnh Ngôn thử dùng lời nói quê mùa nói lại lần nữa, “Thao*ngươi!”

Tiếng Anh của anh rất rõ ràng, lúc này, ngay cả giọng nói ở vùng nông thôn phía Nam đều nói rất giỏi, chắc chắn cũng đã đến đó ngốc một thời gian rồi.

Chung Tĩnh Ngôn ngửa đầu, nhìn hình khẩu hình miệng của anh khi phát âm, rồi đọc lại theo anh, “Thao*ngươi.”

“Thao* ngươi!” Anh nghiêm túc dạy cô.

“Thao* ngươi!” Cô đọc theo.

Nói một hồi liên thay đổi mùi vị, dải băng gấm thêu hoa quấn quanh bộ ngực Chung Tĩnh Ngôn không biết đã bị anh lột bỏ một đường nhỏ từ lúc nào, đầu nhũ hình cánh hoa từ trong khe hở thò ra.

Cô giữ chặt cánh tay đang gây rối loạn, đỏ mặt, “Đừng… Tôi phải đi rồi.”

Lúc này, vang lên tiếng gõ cửa, có người gọi tên tiếng Anh của cô, “Em ở bên trong sao?”

Là người dẫn đội của cô, giáo viên Bailey – một người phụ nữ trung niên nghiêm túc mà bảo thủ.

Chung Tĩnh Ngôn cũng không hy vọng ngay tại mấy phút trước cuộc thi, để giáo viên phát hiện dáng vẻ một mình để trần phía trên mờ ám với đàn ông ở trong phòng, cô đưa tay ra hiệu ‘không được lên tiếng’ với Quý Thiếu Kiệt, vội vàng nhét bộ ngực vào lại trong lễ phục.

Nhưng càng vội lại càng loạn, hai khối đầy đặn dễ dàng lấy ra, giờ nhét trở vào trừ khi dùng băng gấm quấn quanh một lần nữa.

Anh cũng đưa tay giúp cô, mười ngón tay thon dài, nhưng lại linh hoạt hơn cô nhiều.

Cô rõ ràng không động, giơ hai tay lên, để cho Quý Thiếu Kiệt vì cô mà sửa lại, chỉ dùng hơi thở để nói, “Nhanh! Nhanh!”

“Vâng thưa cô, xin chờ một chút, em ở bên trong ạ!” Cô cao giọng nói với người đang đứng ngoài cửa.

Nhưng mà không còn kịp nữa, cô đã nghe thấy tiếng chuyển động của tay nắm cửa.

Cái khó ló cái khôn, cô kéo Quý Thiếu Kiệt ngồi xổm xuống, xõa tung váy phủ lên người anh.

“Cũng may bọn họ không nhìn nhầm, em thật sự ở đây.” Cô giáo Bailey hơi mập đi tới nói, “Thứ tự lên sân khấu của em ở vị trí thứ ba, tôi đến xem em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Cô Bailey....” Cô nháy nháy mắt, hai tay vòng trên ngực, “Bởi vì em có chút căng thẳng, muốn bản thân… bình tĩnh một chút.” Cô tạm dừng một chút, bởi vì có một đôi tay đang bò lên mắt cá chân cô, cẳng chân và vẫn đang tiếp tục bò lên trên.

“Hít vào, thở ra, em phải học được thả lỏng.” Vị giáo viên này rất có kiên nhẫn, thậm chí còn làm mẫu cho cô xem.

“Tốt, hít nào…….” Cặp mông nhọn của cô bị một đôi tay ấm áp bắt được, không nặng không nhẹ vuốt ve, “Thở ra…..”

“Em làm rất tốt.” Cô Bailey hài lòng gật đầu, “Vậy thuyết minh tác phẩm và cảm nghĩ của em đã chuẩn bị xong chưa?”

Lúc này, ngòn tay giữa của bàn tay kia đã từ khe đùi đã bò tới chính giữa….. “A!” Cô thở nhẹ một hơi, tất cả thần kinh đang tập trung về một chỗ, cái tay đó đang…. Chơi đùa chỗ riêng tư của cô.

Cô giáo dẫn đội khó hiểu nhìn mặt mũi đỏ bừng của học sinh nữ Trung Quốc trước mắt, “Bạn học, tôi cảm thấy em quá mức căng thẳng rồi….”

“Thật xin lỗi!” Cô chật vật níu chặt làn váy, hai chân như nhũn ra, thân thể thật sự đứng không vững, cô vẫn chưa bao giờ thử cảm giác đáng sợ khi ở trước mặt người lạ này.

“Em… Em sẽ điều chỉnh tinh thần thật tốt!” Cô run rẩy nói: “Cô Bailey, em muốn… em muốn ở một mình, có thể chứ?”

“Lễ phục của em rất xinh đẹp!” Cuối cùng cô Bailey cũng xoay người đi ra ngoài.

Chung Tĩnh Ngôn thở hổn hển, thân thể cứng ngắc thúc giục người nào đó nhanh chóng đi ra.

Quý Thiếu Kiệt đứng lên, sửa sang lại mái tóc có chút hỗn loạn, tà mị liếm liếm khoé môi, đặc biệt vô tội oán giận, “Chung Tĩnh Ngôn, em có biết hiện tại giá trị con người của anh là bao nhiêu không? Còn dám để anh trốn dưới váy em, hửm?”

“Chú…” Chung Tĩnh Ngôn không nói gì trừng anh, biểu tình của người đàn ông này, thế nhưng lại mang theo tính trẻ con hiếm thấy, cô thật sự nên tức giận, bên trong lại có cảm giác ngưa ngứa và trống rỗng khó hiểu.

Cô hung hăng cắn môi, giữa lúc cô đang nghĩ nên phản bác anh như thế nào, người đàn ông đột nhiên dựa qua, cúi người nói bên tai cô, “Cầu chúc em đêm nay thành công! Công chúa của anh!”

Trên cổ chợt lạnh, cúi đầu, một vòng cổ Lam Bảo Thạch vô cùng lộng lẫy, đẹp đẽ, quý giá treo trên cổ cô, rất giống với giọt nước mắt đã mất đi của công chúa. Vô cùng xứng đôi với lễ phục trên người cô, cho thấy anh đã sớm chuẩn bị từ trước.

Người đàn ông này, luôn biết đưa quà tặng đúng thời điểm, khiến cho cô không biết phải từ chối như thế nào.

“Em càng xinh đẹp, anh sẽ càng vui vẻ.” Anh khẽ hôn gáy cô, lười nhác mim cười. Ẩn ý là, cô không cần có gánh nặng tâm lý, anh tiêu tiền để bản thân được vui vẻ. “Nhớ kỹ, em không giành được giải l/q'd thưởng anh cũng không quan tâm, nếu tham gia chuyện này có thể khiến em vui vẻ, vậy thì cứ tham gia là được rồi.”

Cô ôm ngực, “Nhưng tôi vẫn có chút căng thẳng, sẽ nói chuyện với rất nhiều người….”

“Không sao, em cứ coi tất cả mọi người dưới khán đài không tồn tại, chuẩn bị tối lời thoại, giống như chỉ nói cho một mình anh nghe, anh sẽ ngồi dưới khán đài.” Anh mỉm cười, ngồi xổm xuống sửa sang lại váy cho cô, đứng dậy kéo cửa, đưa cô đi ra ngoài.

Kết quả, tối hôm đó, Chung Tĩnh Ngôn vô cùng thành công.

Tác phẩm của cô, đạt được giải nhì, đối với những người đồng cấp thì phải vô cùng chuyên nghiệp mới có thể đạt được thành tích tốt như vậy.

Tối hôm đó, cô đã phát biểu cảm nghĩ của bản thân.

Cô mặc lễ phục hoa lệ đứng giữa sàn catwalk hình chữ T, viên Lam Bảo Thạch bóng loáng giữa cổ, khuôn mặt cô không phải là đẹp nhất, nhưng cô đứng ở nơi đó, cả người tản ra hơi thở kiều mị, vòng eo không bằng một nắm tay, nhìn những người dưới khán đài bình tĩnh nói: “Tôi xin cảm ơn người đã mang đến cho tôi linh cảm thiết kế, bất kể bọn họ còn trẻ hay già đi, giống như một chiếc lá cây kẹp vào trong sách, có lẽ bị năm tháng nhuộm dần biến thành khô héo, không còn nhan sắc và vinh quang như ngày đó nữa, nhưng ở trong lòng tôi, bọn họ là nơi tốt đẹp để cho tôi nhớ lại, mỗi một ngày đều vẫn đang vui vẻ tiếp tục sống, tôi sẽ vĩnh viễn quý trọng.”

Có người dạy cô, coi tất cả mọi người dưới khán đài như không tồn tại, muốn lời nói chỉ nói cho một mình anh nghe. Nhưng mà, lời nói này, cô cũng nói cho các anh đã bốn năm không gặp nghe.

Sau khi kết quả cuộc thi được công bố, cô ở phía cánh gà gọi điện cho Quý Thiếu Kiệt, “Vì sao những thứ tôi thích như ca hát, khiêu vũ,… vẫn luôn làm không tốt, nhưng những chuyện tôi chỉ tuỳ tiện tốn công sức thì ngược có được thành tích tốt?” Cô vừa hưng phấn lại vừa tiếc nuối.

Cô biết anh đang ngồi ở hàng ghế thứ nhất dưới khán đài, trong điện thoại anh tạm dừng nửa khắc, giọng nói nghe qua có chút kỳ lạ, “Mặc kệ kết quả là đúng hay sai, là thành công hay thất bại, chỉ cần bản thân thích là được rồi.” Em vui vẻ mới là điều duy nhất anh muốn nhìn thấy.

---- chiếm em như vậy, mặc kệ là đúng hay sai, anh thích là được rồi.

***

Buổi tối, nhiệt độ chợt hạ xuống, trong không khí rét lạnh, Chung Tĩnh Ngôn mặc chiếc áo bành tô màu nâu nhạt, đứng ở bậc thang trong bóng tối. Bởi vì cô còn mang giày cao gót, nên không chịu đi đến bãi đậu xe.

“Cứ chờ ở đây đừng đi lung tung, anh lập tức lái xe đến ngay.” Quý Thiếu Kiệt nói, mới đi được hai bước, lại quay về sửa lại cổ áo bành tô cho cô rồi mới yên tâm rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.