Có Chu Thành Hùng sắp xếp, Chu Cảnh Kham nghỉ ngơi xong, liền đến Chu thị để nhận chức.
Hắn vào công ty so với nhiên viên bình thường đương nhiên không giống nhau, bình thường nhân viên đi xin việc phải trải qua phỏng vấn, chờ đợi xem mình liệu có đủ may mắn được vào công ty hay không, hắn vào công ty, đã được đưa thẳng vào gặp trợ lý tổng giám đốc rồi tới thẳng văn phòng.
Trợ lý Kha Hoa Văn thật cẩn thận mà nhìn Chu Cảnh Kham một cái, đẩy cửa đi vào nói: "Giám đốc Chu, đây là văn phòng làm việc của Ngài, nếu có gì không hài lòng, Ngài hãy nói cho tôi, tôi sẽ sắp xếp lại để vừa ý của Ngài nhất."
Chu Cảnh Tránh đã làm ở công ty trước Chu Cảnh Kham nên đã chiếm cái "gọi'' Chu Tổng, vì vậy trợ lý Kha Hoa tự giác mà gọi Chu Cảnh Kham là Giám đốc Chu.
***Lưu ý 1 chút nhỏ nhỏ ở đây là, trong bản QT thì trợ lý gọi Cảnh Tránh là Chu tổng, còn gọi Cảnh Kham nhà ta là Tiểu chu tổng, tức là nhỏ hơn á. Mình không biết diễn đạt sao nên để như trên mong mọi người thông cảm và hiểu cho mình nha. Nếu có gợi ý gì hợp lý hơn hãy đề xuất mình để mình sửa ạ.
Chu Cảnh Kham cũng chả quan tâm đến cách xưng hô của trợ lý, đi vào nhìn quanh một vòng.
Văn phòng như là không ai dùng, chỉ có một số nội thất đơn giản —— bàn làm việc, kệ sách không tính là quá lớn, sofa da, cây xanh không có lấy một chậu. Phòng nghỉ bên cạnh cũng rất bình thường, nếu để cho một người tới xem, có lẽ sẽ không đoán được nơi này dành cho những người quyền lực của công ty.
Nhưng văn phòng này có bố cục cũng rất ổn, cửa sổ hướng đông nam, không gian không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn sử dụng, Chu Cảnh Kham tùy ý gật gật đầu: "Không cần, như bây giờ là được."
Kha Hoa Văn sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn lại dễ nói chuyện, thương lượng như vậy. Phải biết rằng, lúc trước Chu Cảnh Tránh vào công ty ngày đầu tiên, cho dù văn phòng bố trí rất đẹp và tiện nghi, đối phương vẫn không vừa lòng, tức giận vì nó không hợp sở thích của hắn, làm cho trợ lý lo lắng, cấp tốc sửa sang lại.
Rõ ràng là có sự sắp đặt trước, Kha Hoa Văn hoài nghi liệu cái sắp xếp này khiến Giám đốc Chu bất mãn. Nhưng mà ngược lại, Chu Cảnh Kham không hề tỏ thái độ khó chịu, tức giận gì, thậm chí đã bắt đầu giao phó nhiệm vụ cho hắn, tiến hành công việc.
"Ngươi hãy đem các tài liệu, bản báo cáo về công trình Bích Hồ Loan, mau chóng đưa đến đây."
Kha Văn Hoa lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu: "Vâng."
Tuy rằng văn phòng bố trí đơn giản, nhưng thiết bị điện tử hiện đại và đầy đủ. Chu Cảnh Kham liền mở một file tài liệu về thông tin của người trợ lý này.
Năm trước tốt nghiệp bằng giáo sư, nhập chức hành chính nửa năm, tiếp theo đó là được điều đến làm trợ lý cho hắn, Chu Cảnh Kham nhanh chóng xem, rồi lúc sau, Kha Hoa Văn cũng cầm tài liệu về Bích Hồ Loan tới.
Kha Hoa Văn năng lực không kém, biết được bản thân được phân phối đến làm trợ lý của Chu Cảnh Kham phụ trách Bích Hồ Loan, cũng đã tìm hiểu và nghiên cứu về hạng mục, hơn nữa khi đem tới, tài liệu cũng sửa đổi lại rất đầy đủ, xúc tích và rõ ràng, rồi mới đưa cho Chu Cảnh Kham.
Chu Cảnh Kham cầm tài liệu nhìn cẩn thận một lượt, nói: "Cái vật liệu xây dựng này hãy thông báo phía dưới đổi đi, liên hệ một nguồn mua vật liệu xây dựng mới."
Kha Hoa Văn gật đầu tiếp nhận văn kiện, cúi đầu nhìn mới phát hiện là Chu thị đã hợp tác với công ty vật liệu xây dựng kia từ rất lâu, có thể nói, một nửa hạng mục đều dùng vật liệu xây dựng của họ, Bích Hồ Loan cũng là một hạng mục mà đối phương rất mong chờ hợp tác. Hắn khó xử mà nhíu mày, nhưng nhìn mặt Chu Cảnh Kham không có ý định giải thích, đành phải cầm tài liệu ra ngoài, tìm người phụ trách liên hệ bên vật liệu xây dựng thương lượng.
Bởi vì hắn vừa mới thăng chức làm trợ lý của Chu Cảnh Kham, nhân viên chuyên môn ở đây hắn chưa quen thuộc, thấy hắn đi vào nhưng không có người tiếp đón. Kha Hoa Văn tìm người gần nhất hỏi: "Xin hỏi người phụ trách vật liệu xây dựng hạng mục Bích Hồ Loan là ai vậy?"
Nhân viên nữ ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì sao?"
Kha Hoa Văn đi đến, đem tài liệu đưa cho cô: "Giám đốc Chu yêu cầu đổi nguồn vật liệu xây dựng, hãy thông báo với nhân viên đó."
Cô nhân viên kia nghĩ cái thông tin này chẳng phải quá khó hiểu hay sao, liền nói: "Đổi sao? Giám đốc Chu có nói nguyên nhân không?"
Kha Hoa Văn nghĩ nhưng không có trả lời, hỏi: "Rất khó đổi sao?"
Nữ nhân viên trề môi nói: "Cái này thì... Công ty đối tác kia với Chu tổng có quan hệ rất tốt, dựa vào quan hệ đó mà không coi ai ra gì, vật tư đưa đến chậm, tuy rằng chúng tôi cũng rất muốn đổi, nhưng e là sẽ rất khó ăn nói."
Kha Hoa Văn trong đầu nảy số, cười nói: "Dựa theo yêu cầu của Giám đốc Chu mà làm, nếu đối phương tới tìm, bảo họ tìm Giám đốc nói chuyện."
Trở lại văn phòng, Kha Hoa Văn kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi cho Chu Cảnh Kham, có chút chờ mong mà nhìn về phía đối phương, nhưng cũng rất khẩn trương, sợ mình làm sai.
"Rất giỏi." Chu Cảnh khen ngợi Kha Hoa Văn một chút, "Làm việc của ngươi đi, có việc quan trọng ta sẽ gọi ngươi."
Văn phòng cách âm cũng rất tốt, Kha Hoa Văn vừa ra ngoài, liền hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ có trên đỉnh đầu tiếng điều hòa phát ra ong ong. Trong máy tính, tài liệu xem đến cẩn thận, Chu Cảnh Kham dựa lưng vào ghế, đăm chiêu suy nghĩ Chu Cảnh Tránh bước tiếp theo sẽ làm cái trò tiểu nhân gì.
Một tiếng chuông di động vang lên, Chu Cảnh Kham nhìn hướng về trên mặt bàn di động, nghe máy: "Chuyện gì?"
Dụ Thu phấn khích, thanh âm từ điện thoại vang ra: "Cậu, hôm nay, nhận chức rồi đúng không?"
"Ừ."
"Thế nào?" Dụ Thu nhanh chóng hỏi, "Chu Cảnh Tránh xấu xa có giở trò gì không? Có phải nói xấu về cậu với công ty để họ đánh cậu không? "
Chu Cảnh Kham im lặng vài giây, "Cậu xem phim drama nhiều quá rồi đấy?"
Dụ Thu cười hehe một tiếng, "Này vì tôi không có anh chị em, tò mò chút xí không được sao."
Chu Cảnh Kham không để ý đến cậu, "Tôi nhờ cậu điều tra, đã xong xuôi hết chưa?"
Dụ Thu ho hai tiếng, chột dạ, "À... Chắc là chưa... Cậu cũng biết có một số việc không dễ dàng điều tra được mà."
"Ờ, tra được thì báo cho tôi." Chu Cảnh Kham, "Còn có việc gì sao? Không có việc gì cúp."
"Từ từ coi, tôi nghe giám đốc Hi Phỉ nói cậu muốn trả phòng?" Hi Phỉ là quản lý khách sạn cao cấp mà Chu Cảnh Kham đang ở. Hi Phỉ cho rằng khách sạn mình có chỗ nào chưa vừa ý người kia nên rất băn khoan, lo lắng.
"Ừ, tìm được chỗ tốt rồi."
"Cậu tìm được rồi? Không bảo tôi một tiếng được à?" Dụ Thu không nghĩ tới hắn lại nhanh chóng như vậy: "Ở đâu vậy?"
"Mậu Viên."
"A?" Dụ Thu kinh ngạc, "Mậu Viên đâu phải sản nghiệp nhà cậu? Làm sao mà tuỳ tiện ở đó được chứ."
Chu Cảnh Kham mỉm cười nhẹ, lời nói cũng thả lỏng, "Là nơi anh Vân ở, anh ấy cho tôi ở chung."
"Thật ra có thể." Dụ Thu nghĩ, nhưng vẫn là có chút thắc mắc, "Cậu lúc nào cũng kề kề bên cạnh Hứa Tri Vân, giờ lại còn ở cùng nhau luôn ha?"
Chu Cảnh Kham nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tôi chờ thông tin điều tra từ cậu." Sau đó, cúp điện thoại ngay lập tức.
Chu Cảnh Kham xoay người nhìn về phía cửa sổ, dưới đường lớn, đủ dáng dấp con người đi đường vội vàng mà qua lại, không quen không biết, có người gương mặt tươi cười, có người lạnh nhạt, nhưng hắn biết bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có một tri kỉ, ở một nơi mà không hề băn khoăn, lo lắng, tự do tự tại mà thể hiện, bộc lộ cảm xúc của mình.
Khi bước chân vào Chu gia, hắn liền biết chính mình với những người khác không giống nhau, không người quan tâm, không người để ý. Lúc sau, hắn càng thật cẩn thận, sợ sẽ làm gì khiến cho người trong nhà bất mãn, khó chịu.
Nhưng Hứa Vân Tri đột nhiên xuất hiện, cho hắn biết chính mình cũng được yêu thương, cũng được quan tâm, được đặt trong lòng của một ai đó, hiểu được thật sự ở bên cạnh một người mà có thể hoàn toàn thả lỏng, tất cả đều không cần gồng gánh trên vai, lo được lo mất.
Không thể không nói, Dụ Thu đôi khi rất nhạy bén, nhưng cũng không phải đúng tất cả, không phải hai người họ đều không muốn rời bỏ nhau, mà là hắn không rời Hứa Vân Tri.
Hứa Vân Tri ở đâu, hắn, Chu Cảnh Kham sẽ ở đó.