Cưng Chiều Hết Mực

Chương 4




Bởi có lẽ Chu Cảnh Kham mỗi lần về nhà, tâm tình đều sẽ không tốt, Hứa Vân Tri trong lòng hiểu rõ, nên bị ôm một hồi lâu cũng không có đẩy hắn ra.

Chú cún của Hứa Vân đang được chủ nhân dắt đi dạo vậy mà không biết đã xảy ra cái gì lại dừng lại, nó muốn đi tiếp, lại bị dây xích cổ bắt ngồi yên tại chỗ, nó đã thử vài lần, quay đầu lại, mắt trông mong mà nhìn Hứa Vân Tri. Nhưng Hứa Vân Tri lại không nhìn thấy ánh mắt của nó, cuối cùng nó chỉ có thể ngoan ngoãn mà trở lại bên cạnh chân anh.

Không có cách nào thoát ra, không cầu cứu được chủ nhân, nó liền rời lực chú ý đến người đang ôm chủ nhân mình, tò mò mà lại gần ngửi. Hít hà một hơi nó cuối cùng cũng nhận ra sự quen thuộc, chú cún Đại Phúc vui vẻ mà cọ đầu vào chân Chu Cảnh Kham.

Nhưng mà Chu Cảnh Kham không có phản ứng lại nó, Đại Phúc tò mò mà mà sủa lên mấy tiếng.

Có mấy đứa nhóc đã nhìn thấy Hứa Vân Tri, hưng phấn mà chạy tới muốn cùng anh chào hỏi, đến gần mới thấy anh ôm một người không quen thuộc, đồng loạt ngừng lại, cùng Đại Phúc tò mò mà nhìn.

Hứa Vân Tri quay đầu nhìn bọn họ cười, "Muốn cùng Đại Phúc chơi sao?"

Đại Phúc chính là chú chó mà Hứa Vân Tri nuôi. Thấy có mấy nhóc con hay chơi với mình tới gần, Đại Phúc sớm đã kiềm chế không được, hướng bên kia mà chạy, nhưng như cũ không thoát ra được, ngẩng đầu lên cầu cứu Hứa Vân Tri, kêu hai tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

Mấy nhóc con cũng hùa theo, gật gật đầu, cũng lớn mật hỏi: "Anh Hứa Vân ơi, có thể cho Đại Phúc cùng chúng em đi chơi một chút được không?"

"Được, các em lại đây, dắt nó đi." Hứa Vân Tri đem dây đưa cho đứa nhóc lớn nhất trong đó, dặn dò nói, "Đừng cho nó chạy đi xa, nếu không sẽ có người xấu bắt Đại Phúc đi."

Cả đám cười vui vẻ, gật đầu đáp, "Dạ, tụi em biết rồi."

Đợi cả đám nhóc vui vẻ vây quanh Đại Phúc cùng nhau rời đi, Hứa Vân đưa tay vỗ nhẹ người đang chôn mặt trong hõm cổ mình mà nói đùa: "Khóc sao?"

Chu Cảnh Kham chậm chạp đáp: "Không có."

"Chúng ta đứng ở chỗ này giống như hai cái cột." Hứa Vân Tri cười nói, "Tìm một chỗ ngồi xuống trước nha?"

Chu Cảnh Kham đành phải từ trên người anh rời đi, nhưng liền thuận thế nắm lấy tay anh mà đi cứ như chỉ cần buông ra một giây đối phương liền sẽ biến mất, gắt gao mà nắm chặt.

Khi còn nhỏ Chu Cảnh Kham liền thích nắm tay anh như vậy, một chút cũng không rời nên Hứa Vân Tri cũng không cảm thấy kỳ quái, tùy ý để hắn nắm đến khi ngồi xuống.

Nhìn thấy Đại Phúc cùng đám nhóc đang chơi vui vẻ, Hứa Vân Tri yên tâm mà thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Chu Cảnh Kham nói: "Sáng nay em trở về nhà sao?"

"Vâng, dì Liễu từ bệnh viện trở về, em về hỏi thăm chút."

Hứa Vân Tri cũng biết chuyện này, lúc trước anh còn cùng mẹ sang thăm. Anh gật đầu: "Em không tới tìm anh sao?"

"Em mới ra ngoài được một chút." Chu Cảnh Kham dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay đối phương, "Không nghĩ tới hôm nay anh có ở nhà."

Là người phụ trách công ty, Hứa Vân Tri đúng thật cả năm không có một ngày nghỉ. Nhưng hôm nay, lúc sáng anh có ghé qua công ty, phát hiện không có nhiều việc quan trọng, liền giao cho thư kí xử lý nốt, cứ như vậy mà anh cho phép bản thân thư thái một ngày.

Cảm nhận được mu bàn tay mình hơi ngứa, anh thử kéo tay ra, nhưng chỉ cần vừa động, Chu Cảnh Kham liền lập tức dùng sức nắm chặt, đành phải để tay lại.

Bên cạnh, nhìn đám trẻ vui đùa ầm ĩ, âm thanh không ngừng truyền đến bên tai Hứa Vân Tri, anh nhìn một cái, lại nhớ tới thời điểm lần đầu gặp được Chu Cảnh Kham.

Khi đó, Chu Cảnh Kham là một nhóc con hay ngồi một mình một góc, nho nhỏ cứ như bị ai giấu ở bụi cỏ phía sau. Nếu không phải Đại Phúc chạy tới, anh sẽ không phát hiện nơi đó còn có một nhóc con.

Thấy hắn lẻ loi một mình, trên mặt nhìn rất cô đơn, anh có chút mềm lòng mà muốn an ủi, chơi cùng hắn.

Vốn dĩ cho rằng chỉ là một lần vô tình làm việc tốt, không nghĩ tới nhặt cho mình một cậu nhóc thích dính người, thích theo đuôi, theo tới tận hiện tại.

Thấy Hứa Vân Tri nhìn đám trẻ đang chơi đùa trên mặt lộ ra tươi cười, Chu Cảnh Kham nhìn anh có chút ghen tị mà hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"

Hứa Vân Tri không phát hiện ra khuôn mặt bất thường của Chu Cảnh Kham: "Xem Đại Phúc có bị đám nhóc làm khó không."

Chu Cảnh Kham nhìn theo ánh mắt của anh, "Cũng đã hơn một năm không thấy, Đại Phúc liền không quên em rồi."

Hứa Vân Tri cười nói: "Vừa rồi nó cọ vào người em, nhưng em không để ý tới, còn muốn trách Đại Phúc sao?"

"Đại Phúc nhớ em thật ít, đám nhóc kêu có một tiếng liền chạy đi."

"Đám nhóc rất thích vui đùa, náo loạn, vừa lúc Đại Phúc cũng rất hoạt bát, vậy nên nó rất thích chơi với đám nhóc." Hứa Vân Tri buồn cười mà nhìn hắn, "Em không có náo loạn như vậy, nó đương nhiên càng thích cùng đám nhóc chơi hơn."

Chu Cảnh Kham nghĩ đến cái gì, có chút bất an hỏi: "Anh, anh thích trẻ con sao?"

"Đương nhiên rồi?" Hứa Vân Tri nghi hoặc nhìn hắn vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Xem tình huống nha, không nghịch ngợm thì anh rất thích."

Nói xong đôi mắt anh cong cong, "Giống như em vậy, anh rất thích." Tuy rằng dính người, nhưng là không hư không nghịch, ngoan rất ngoan.

Chu Cảnh Kham sửng sốt, nháy mắt đã quên mình muốn nói gì, sờ mũi, nói sang chuyện khác: "Anh, anh có biết chỗ ở nào tốt không?"

"Làm sao vậy?"

"Em chưa tìm được chỗ ở tốt, buổi sáng ba em...... Ông ấy nói tìm không thấy thì liền dọn về nhà."

Chu gia là làm ăn bất động sản, mặc kệ là mua hay thuê, khẳng định không thiếu gì nơi tốt, nhưng nếu Chu Cảnh Tránh biết có lẽ sẽ tìm cách quản lý, làm khó dễ Chu Cảnh Kham.

Nghĩ tới nghĩ lui, nhờ Hứa Vân Tri tìm giúp sẽ đảm bảo riêng tư hơn.

Hứa Vân Tri nghĩ, "Anh biết vài chỗ tốt nhưng không gần Chu gia lắm đâu."

Chu Cảnh Kham không quá để ý cái này, "Không sao đâu anh."

"Ừ, nhưng thật ra muốn về đây mất khoảng một giờ đi xe." Hứa Vân Tri đưa địa chỉ cho Chu Cảnh Kham, nói: "Em cứ dọn qua ở luôn đi tiền thuê không cần tính toán."

Chu Cảnh Kham sát lại gần anh mà cọ cọ như một chú cún bự, vui vẻ nói: "Hứa Vân, cảm ơn anh."

Không vươn tay xoa đầu hắn nữa, Đại Phúc cùng đám nhóc đang chơi vui vẻ bỗng nhiên chạy tới, cọ cẳng chân anh. Đám nhóc cũng theo Đại Phúc mà chạy tới, thắc mắc tại sao Đại Phúc không cùng chúng tiếp tục chơi, Hứa Vân Tri cười an ủi bọn họ: "Nó chắc mệt rồi, phải về nhà nghỉ ngơi, các em cũng nên về nhà đi nha."

Đám nhóc cười nói vâng dạ, nhưng cũng không nghe lời hắn, lại về khu trò chơi tiếp tục chơi đùa.

Vẫn là Chu Cảnh Kham nghe lời, Hứa Vân Tri tự hào mà duỗi tay sờ cái đầu đang cọ mình, cười nói: "Em cùng Đại Phúc vẫn nên làm quen lại chút ha? Đừng để chút nữa nó lại không để ý tới em."

Thời gian trôi qua đến giờ cơm chiều, đưa Hứa Vân Tri trở về. Chu Cảnh Kham đứng lên, tay dắt Đại Phúc, nói: "Đi thôi."

Cho dù cả quá trình đứng dậy nhưng hắn đều không hề buông tay anh ra, vẫn nắm chặt lấy tay anh, chẳng sợ đi ra ngoài mọi người nhìn vẫn cứ không buông ra. Hứa Vân Tri nhìn, không giãy tay đi, cười nhớ tới Chu Cảnh Kham khi còn nhỏ giống y hệt bây giờ, vì ở nhà hắn luôn tủi thân nên ở bên cạnh anh rất dính người.

Lúc Chu Cảnh Kham mới về nước, bởi vì đối phương toát ra một cảm giác rất xa lạ, không quen thuộc mà sinh ra một chút bất an, giờ Chu Cảnh Kham đã giống như trước, Hứa Vân Tri trong lòng dâng lên một chút thỏa mãn, thật tốt, em ấy vẫn là giống như trước đây.

Tác giả có điều muốn nói:

Hứa Vân Tri: Chúng ta cùng nhau giống như trước đây thì thật là tốt rồi.

Chu Cảnh Kham: Một chút đều không tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.