Hà Nhu Quân vén một góc rèm cửa sổ lên, nhìn xuống dưới lầu thấy một chiếc xe Bentley xa hoa màu đen dừng lại, hạ rèm cửa sổ, trong lòng bắt đầu đếm thầm.
Mới đếm tới 29, cửa phòng bệnh có động tĩnh.
Lão đại, tốc độ lão luyện của anh thực không ổn nha, nhưng nơi này là lầu năm a.
Nhìn thoáng qua cô gái đang nhắm mắt nằm nghỉ ngơi trên giường, Hà Nhu Quân cười nhẹ, nhanh chóng mở cửa.
“Lão đại.”
“Ừ.” Trình Diệc Nhiên qua loa đáp một tiếng, bước vài bước đi đến bên giường.
Hà Nhu Quân thấy thế lập tức chuồn mất, lúc này không lượn đi thì đợi tới khi nào?
Tự nhiên người nào đó rơi vào đau lòng không có tâm tư để ý chuyện khác, lúc anh chợt nhớ ra mới phát hiện Hà Quân Nhu đã biến mất rồi.
Mạnh Ảnh ngủ thật say, hô hấp đều đặn, chẳng hay biết người nào đó thấy trên trán cô thật ra chỉ là vết xước nhỏ, lại được băng bó kĩ quá, gần như không thể thở.
Trình Diệc Nhiên để áo khoác xuống, kéo ghế lại ngồi, chỉ nhìn cô, không làm gì cả. Một hồi lâu tinh thần mới tỉnh táo lại, nghĩ tới cô không có ăn gì, bảo đầu bếp ở nhà làm cho cô mấy món bình thường cô thích ăn để đem tới, đặt trong hộp giữ nhiệt.
Mạnh Ảnh ngủ khá bình yên, một giấc tỉnh lại đã là sáng sớm, vừa mới nghiên đầu liền thấy Trình Diệc Nhiên nằm sấp bên mép giường. Mái tóc đen dày sáng lên dưới ánh nắng mặt trời, lông mi dày dài tạo nên vệt bóng mờ trên mặt, đôi môi đẹp áp trên chiếc chăn trở nên trắng bệch, ngón tay thon dài tay nắm lấy bàn ở trong chăn của cô.
Mạnh Ảnh không cử động, cô chợt nhận ra mình lại thấy cảm động còn có… vui vẻ nữa. Thật ra rời đi anh cũng chưa tới một tháng, nhưng mà, cô cảm thấy đã lâu thật lâu. Không có anh che chở, cô cảm thấy cảm giác bất lực đã lâu chưa từng có lại trở về. Thế nhưng, cô biết mình không thể tại tiếp tục như vậy, bọn họ đã ly hôn rồi.
Tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, Trình Diệc Nhiên lại bị đánh thức, đủ thấy được anh ngủ cũng không yên.
“Em đã tỉnh rồi à?”
Mới tỉnh ngủ, thanh âm của anh trầm thấp, dễ nghe nhưng có chút lơ mơ. Mạnh Ảnh bắt đầu nhớ lại mỗi buổi sáng tỉnh dậy trong ngực anh.
“Ừm.” Rút tay bị anh nắm, Mạnh Ảnh có chút không được tự nhiên quay đầu đi.
“Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì sao?” Trình Diệc Nhiên không để ý tới lạnh nhạt của cô, dịu dàng hỏi.
“Ừm.” Mạnh Ảnh đáp một tiếng, kéo chăn ra chuẩn bị xuống giường đi rửa mặt, vì phải nằm quá lâu, chân mới đặt xuống đất cứ như giẫm lên bông, liền yếu ớt ngã xuống, cũng may Trình Diệc Nhiên lao tới ôm lấy cô.
“Đi toilet sao?” Trình Diệc Nhiên ẵm ngang cô lên, khẽ hỏi. (Ten: giời ơi ngọt quá, kiến bu!; Nhiên: biến đê!!!; Ảnh: hư, kệ ẻm đi!; Ten: tui biến, 2 ng tiếp tục mờ ám LOL)
Mạnh Ảnh có chút luống cuống túm lấy y phục của anh, mặt chôn trong ngực anh, nước mắt hổ thẹn lại không cách nào ngăn được, từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Diệc Nhiên, thật xin lỗi…” Nghĩ tói nghĩ lui Mạnh Ảnh thấy mình gần như chỉ có thể nói một câu vô dụng cứng ngắt như vậy, nhưng một câu nhẹ nhàng như vậy làm sao có thể bù đắp cho lỗi lầm của mình?
Trước ngực ẩm ướt, vải vóc lạnh lẽo dính vào ngực anh. Trình Diệc Nhiên đau lòng còn không kịp, làm sao mà nhẫn tâm trách cứ cô được. “Ngoan nào, đừng khóc, anh không trách em.” (Ten: anh xạo quá đi nha anh Nhiên, là ai ở cuối chương 5 um sùm lên án chị Ảnh nha :-w; Nhiên: im ngay! Muốn sống hay muốn chết?!?; Ten: *đạp* anh đi mà dọa chị Ảnh, em k sợ, hứ!)
Nghe vậy, Mạnh Ảnh càng khóc lớn hơn và nhiều hơn, Trình Diệc Nhiên cúi đầu hôn lên nước mắt ở khóe mắt cô, “Được rồi, đừng khóc nữa, em khóc nghĩa là mất nước, càng khóc càng phải truyền nước biển nha.”
Mạnh Ảnh rửa mặt xong đi ra, vành mắt vẫn còn hồng hồng, Trình Diệc Nhiên ôm cô ngồi trên giường, lấy thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra, nhìn cô ăn từng miếng từng miếng, nhu tình mật ý trong mắt chắc chắn có thể giết chết một con bò.
Cơm nước xong, tâm tình của Mạnh Ảnh cũng có chút ổn định, nhìn Trình Diệc Nhiên đẹp trai lại có chút lộn xộn ở trước mặt, đáy lòng cô sinh ra cảm xúc chưa từng có, may mắn anh không trách cô, hoặc là không còn tiếp tục trách cô.
Cô thật sự lo lắng anh trách cứ cô! Lý do tại sao cô cũng không dám muốn biết.
Thấy cô gần như đã khỏe lên, Trình Diệc Nhiên không ngần ngại mang cô xuất viện.
Gần như không có phản đối, bọn họ trở lại nhà họ Trình.
Người giúp việc ở cửa thấy Trình Diệc Nhiên ôm Mạnh Ảnh trở về, vui mừng đến mức cười toe toét, vội vàng bước lên chào hỏi.
Có trời mới biết, những ngày bà chủ rời đi bọn họ sợ ông chủ đến cỡ nào, trên mặt suốt ngày bao phủ một tầng băng lạnh, đến gần ông ấy lập tức sẽ cảm giác được rét lạnh tận xương.
Trình Diệc Nhiên hiếm khi cười, “Cô ấy mệt mỏi, mọi người cứ đi làm việc của mình đi.”
Trình Diệc Nhiên vui vẻ ôm Mạnh Ảnh lên lầu, dùng bả vai đẩy cửa ra, cẩn thận ôm cô đến trên giường.
Vừa mới rời khỏi người, hai tay Mạnh Ảnh ôm cổ anh không buông, đôi mắt nhìn thẳng vào anh.
Cúi người hôn lên trán cô, “Anh đi giúp em pha nước tắm, một chút nữa sẽ trở lại.”
Mạnh Ảnh dưới sự trợ giúp của anh được tắm sạch sẽ, Trình Diệc Nhiên săn sóc giúp cô sấy khô tóc, cẩn thận tránh đi vết thương trên trán cô.
Mạnh Ảnh kéo anh ngồi xuống, mặt quay về phía mình, cắn cắn môi, “Anh không đi làm sao?”
Trình Diệc Nhiên cười cười, “Công ty không có anh một ngày sẽ không sập.”
Nói dứt lời, kéo cô ngồi trên đùi mình, cũng không thể nhịn được nữa, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cô. (Ten: anh đúng là …; Nhiên & Ảnh: *lườm*)
Mạnh Ảnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn trả lại anh.
Trình Diệc Nhiên đã lâu rồi không chạm vào cô, hô hấp liền dồn dập lên. Áo choàng tắm của Mạnh Ảnh mở rộng ra rất nhanh, ngón tay thon dài của anh xoa lên da thịt nhẵn nhụi của cô, trong lòng thầm thở dài thỏa mãn.
Nhưng mà, lo lắng đến thân thể cô còn chưa khỏe hẳn, anh cũng không tiếp tục động tác tiếp theo. Không cam lòng lại một lần nữa hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, cho đến hai người đều thở hổn hển, Trình Diệc Nhiên mới buông cô ra, chậm rãi giúp cô đem dây thắt lưng của áo ngủ buộc lại.
Trình Diệc Nhiên gần đây nghỉ ngơi không tốt lắm, bây giờ buông tâm tình xuống, thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Kéo Mạnh Ảnh lại để cô cùng mình ngủ.
Mấy lần Trình Diệc Nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh lại, cảm giác được sự trống trải trong ngực trước đây không còn liền yên tâm ngủ say sưa. Tinh thần của Mạnh Ảnh đã gần như bình ổn lại, nhưng nhìn thấy anh sao lại mệt mỏi như vậy, liền nghe lời nằm yên trong vòng tay anh, mở mắt nhìn anh ngủ đến ngẩn người.
Trình Diệc Nhiên ngủ một giấc đến giờ dùng bữa tối, lúc tỉnh lại Mạnh Ảnh đã không ở trên giường, trong lòng cả kinh, lập tức kéo chăn ra bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu, từ xa thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đang bận rộn ở phòng bếp, trái tim của anh mới từ từ đều nhịp.
Mạnh Ảnh đang hầm soup, cảm giác được cái ôm chặt ngang eo, mỉm cười và quay đầu hôn lên cằm của anh, “Ngủ đủ rồi sao?”
“Ừ, đang hầm xương sao?” Trình Diệc Nhiên hơi chồm lên phía trước, nhìn vào nồi soup đang sôi, hít sâu một hơi, “Thật thơm.”
“Đi rửa tay, có thể ăn liền.” Mạnh Ảnh vỗ vỗ vào cánh tay đang ôm eo mình, múc một muỗng súp thổi cho nguội đi rồi cúi đầu nếm thử, cảm thấy không tệ lắm.
Trình Diệc Nhiên trong mắt tràn ngập hạnh phúc, đặt cằm lên vai của cô, “Không đi đâu.”
Mạnh Ảnh tắt lửa, từ trong vòng tay anh xoay người đối mặt với anh, hai véo nhẹ lên gương mặt đẹp trai của anh, “Anh ngứa da phải không? Nhanh lên đi.”
Dưới uy quyền của Mạnh Ảnh, Trình Diệc Nhiên vẫn cười cười như cũ, còn làm càn hôn lên mặt cô, tiếp tục ăn vạ, “Không đi.” (Ten: gặp em là em cho một cước giẫm lên chân hahaha; Nhiên: cô đi mà giẫm lên chân thằng nào đó!; Ảnh: *khẽ vỗ mặt ai đó* hư!; Ten: *đắc ý cười haha*)
Mạnh Ảnh buồn cười trừng mắt nhìn người nào đó như con nít, nhón chân lên trao cho anh một nụ hôn Pháp nóng bỏng.
Nụ hôn vừa hôn dứt, Mạnh Ảnh cười cười vỗ vỗ vào mặt anh, “Được rồi, ngoan ngoãn đi rửa tay đi.”
Người nào đó còn muốn tiếp tục ăn vạ, nhưng nhìn đến sắc mặt dần thay đổi của Mạnh Ảnh, trong lòng hiểu rõ ngụ ý của cô, tính khí dịu dàng của cô thường không duy trì được lâu, nịnh nọt cười một tiếng, trong lòng vẫn còn sợ hãi liền đi ra ngoài rửa tay chờ ăn cơm.