“Quay về nhà ở đi, một mình con ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì.”
Mạnh Ảnh biết rõ trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, bị Ba biết chuyện giữa mình cùng Trình Diệc Nhiên là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Từ lúc thấy ông quản gia nhà cô xuất hiện ở lầu dưới nhà trọ, cô liền hiểu Ba chắc chắn biết tất cả. Nhưng mà, cô đã không còn là cô gái nhỏ không hiểu chuyện như trước đây, bị dọa liền sợ hãi, liền thỏa hiệp.
Nhận tách trà ngon từ Ba, nhẹ nhàng uống một ngụm. Trà Ba pha vẫn uống ngon như mọi khi, mới uống vào cảm thấy đắng, một lát sau vị sẽ ngọt lan ra trong miệng.
“Không sao, con muốn ở bên ngoài một mình.” Mạnh Ảnh đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Ba.
“Ngày mai ta gọi người giúp con mang đồ đạc về, từ hôm nay trở đi, con ở trong nhà đi.”Trên mặt Mạnh Cơ Nghiệp không chút biểu cảm nào, chậm rãi tinh tế thưởng thức trà, khẩu khí vẫn cường thế như trước đây.
Mạnh Ảnh nắm chặt quả đấm, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Con không muốn ở nơi này.”
Cùng Trình Diệc Nhiên sống chung đã lâu, tính ung dung và bình tĩnh của anh ít nhiều cũng ảnh hưởng tới Mạnh Ảnh, cô không còn là trẻ con như trước, gặp chuyện không hài lòng liền lộ vẻ mặt giận dỗi, bị người ta nói vài ba câu liền tùy tiện bỏ đi, không chút chống đối.(Ten: nghe sao cứ thấy quen quen =,= mình vẫn còn trẻ con hjx)
Chưa từng nghĩ tới Mạnh Ảnh dám cãi lời ông, Mạnh Cơ Nghiệp kinh ngạc một chút nhìn người trước mặt, “Thế nào, cánh cứng cáp rồi, bây giờ ngay cả lời của ta cũng không nghe rồi?!”
“Lời mà người nói, con không dám nghe nữa.” Mạnh Ảnh từng câu từng chữ nói xong, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Mạnh Cơ Nghiệp. Cô biết rõ cái gì là vũ khí lợi hại nhất, nhưng cái vũ khí lợi hại này lại hại mình hại người.
Mạnh Cơ Nghiệp ngẩn ra, lập tức trừng mắt nhìn Mạnh Ảnh, tức giận ném chiếc tách, “Đồ hỗn láo, mày đang nói những lời vô nghĩa gì!”
Những mảnh vỡ của chiếc tách văng tung tóe trúng vào trán Mạnh Ảnh, Mạnh Ảnh đưa tay chạm vào, đầu ngón tay một chút dịch màu đỏ. Da của cô vốn trắng, cho nên dù máu không chảy ra nhiều, nhưng nhìn thấy cũng thật kinh người.
Bốn phía người giúp việc ngây ngốc tại chỗ, chết lặng khi thấy cảnh trước mắt.
Mạnh Cơ Nghiệp cũng ý thức được hành động quá khích của mình, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, vừa vuốt ngực vừa nặng nề ngồi xuống ghế sofa, thở gấp, trên mặt liền tái nhợt.
Mạnh Ảnh quật cường đứng nguyên tại chỗ, hết sức kiềm chế ý muốn vươn tay ra và mở miệng nói lời quan tâm, môi mím chặt thành một đường, lông mi rủ xuống che kín tất cả tâm tình.
Ông quản gia lấy lại tinh thần liền cầm thuốc đến, người giúp việc cũng vội vã dùng băng gạc các loại để cầm máu, trong chốc lát nhà họ Mạnh rơi vào một mớ hỗn loạn.
Mạnh Cơ Nghiệp uống thuốc xong, nhìn băng gạc trên trán Mạnh Ảnh, mệt mỏi phất phất tay nói “Con đi đi.” Giọng điệu có chút bất đắc dĩ cùng già nua.
Ra khỏi nhà họ Mạnh, bên ngoài mặt trời chói chang, Mạnh Ảnh cảm thấy chóng mặt, yếu ớt ngã xuống.
Lúc Mạnh Ảnh tỉnh lại đã là buổi tối.
“Chị tỉnh rồi sao?”
Mạnh Ảnh chuyển động con ngươi một chút, Hà Nhu Quân đứng ở bên giường với vẻ mặt tươi cười, trên mặt dường như trút được gánh nặng.
“Muốn ăn cái gì không?”
Hà Nhu Quân thấy Mạnh Ảnh chỉ tay đến ly nước trên bàn, vội vàng đem đưa cho Mạnh Ảnh, bộ dáng muốn cuống quít bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thê nô Trình Diệc Nhiên đó anh không dám đắc tội, mà vợ yêu của thê nô thì anh đương nhiên càng không dám sơ suất.
“Cảm ơn.” Mạnh Ảnh nhận ly nước, uống hết một hơi, lúc tỉnh lại chỉ thấy ruột gan đều nóng, cần uống nước ngay.
Trong ấn tượng từ trước tới nay Mạnh không coi ai ra gì, lúc nổi lên tính khí trẻ con thì ngay cả Trình Diệc Nhiên còn không được để vào mắt, huống chi với đám “tiểu lâu la” này. Cho nên, Mạnh Ảnh đột nhiên lịch sự với anh như vậy, làm anh có chút cảm giác vừa mừng vừa lo, so với việc bị Trình Diệc Nhiên mắng cũng không khác lắm, còn làm cho anh có cảm giác hài lòng.
Mẹ nó, đây là tâm lý của nô lệ hả! Dù thế nào cũng là anh cứu cô nha? Không có tiền đồ a không có tiền đồ.
“Chị dâu…”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Ảnh chữ còn lại liền bị Hà Nhu Quân cố gắng nuốt xuống, ngừng một chút mới nói: “Chị nên ăn chút gì đi, chị cái gì cũng chưa ăn, nằm gần như một ngày rồi.”
Mạnh Ảnh nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng bị che khuất, chỉ nhìn thấy một vầng sáng màu ngà, rất ít sao, bầu trời màu lam đẹp như tranh vẽ. Nếu như tâm trạng tốt một chút, biết đâu cô còn có thể già mồm biểu đạt vài câu cảm khái, ca ngợi ánh trăng ca tụng những vì sao. Đáng tiếc, bây giờ cô không có cái tâm trạng kia. Có vài người thấy cảnh đẹp thiên nhiên sẽ nói, bọn họ phục hồi chúng trở về nguyên trạng, tư tưởng cởi mở, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái và nực cười, bọn họ không làm đúng, tư tưởng hạn hẹp, trông thấy cảnh đẹp muốn nhúng tay vào dùng? (Ten: đoạn này có liên quan j tới tâm trạng chị Ảnh vậy =,.=)
Thấy Mạnh Ảnh cả buổi không nói lời nào, ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Hà Nhu Quân có chút khó chịu muốn đi đặt một phần ăn, lấy điện thoại, theo tầm mắt của cô nhìn ra bên ngoài, bên ngoài cũng chẳng có gì. Tóm lại là tên chồng ngốc kia muốn cái gì? Lo lắng thì tự anh ta đến coi chừng, sao lại muốn mình là người ngoài đến coi chừng người phụ nữ của anh ta chứ? Lúc này còn ngây thơ phát cáu như vậy, anh cho rằng anh còn là con nít hả? Đúng là chưa trưởng thành mà! Đúng là còn ấu trĩ mà! (Ten: đoạn này là anh Quân rủa thầm anh Nhiên =)))
Hà Nhu Quân trong lòng oán thầm Trình Diệc Nhiên, ngoài miệng lại cười lấy lòng, “Chị dâu… Hix, không đúng, chỗ đó… Chị khá hơn chút không?”
Ngón tay chỉ vào trán mình, người đàn ông từ trước đến nay tác phong nhanh nhẹn trên mặt đang mang vẻ lo lắng. Không còn cách rồi, phải gọi cho anh chồng ngốc báo cáo tình hình, anh chỉ hơi sợ nếu có sai lầm thì người nào đó bắt anh đi bằng đầu để gặp. Trên trán Mạnh Ảnh trên trán quấn một lớp băng gạc thật dày, nhìn qua cũng thấy phát hoảng. Người nào đó nếu thấy hình ảnh vợ yêu “Ảnh nhi” coi trời bằng vung của mình với bộ dáng đáng thương như vầy, nói không chừng còn đau lòng gấp bội.
Buổi trưa, Hà Nhu Quân nhận được điện thoại từ người mà anh phái đi theo Mạnh Ảnh, nói Mạnh Ảnh té xỉu được đưa vào bệnh viện, trái tim nhỏ của anh rõ ràng là đập nhanh hết mức. Cho nên, khi anh hỏi rõ tình hình cụ thể, biết Mạnh Ảnh chỉ là do thiếu máu mà ngất, mẹ nó, tâm liền thoải mái như hút ma túy vậy. Gọi một cú điện thoại cho người nào đó, nói sơ qua giải thích rõ tình hình, tên kia cuống quít như gì vậy, cho đến khi anh cam đoan chỉ là thiếu máu mà thôi, người nào đó mới tỉnh táo lại một chút, nhưng lập tức ra lệnh cho anh đến bệnh viện trông chừng, với khẩu khí kia nếu như anh dám nói nửa chữ “không,” chắc chắn sẽ giết anh. Hay thật, anh đang có một cuộc họp quan trọng đó có biết không? Tên kia lại có thể bắt anh đem cuộc họp để qua một bên, lập tức đi! Mẹ nó, tên chồng ngốc! Sao anh không tự mình đi đi! Tất nhiên, anh chỉ dám rủa thầm, Trình đại BOSS phát cái uy ra, trên dưới Trình thị cũng phải run lẩy bẩy! Vì vậy anh hết sức buồn bực nhưng lại vô cùng nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Thấy dáng vẻ hay đùa giỡn của Hà Nhu Quân nay lại đang khẩn trương, Mạnh Ảnh khẽ nhếch khóe môi, “Ừ, tốt hơn nhiều.”
Hà Nhu Quân như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Người đưa cơm đem tới rất nhanh, Hà Nhu Quân mở cửa trả tiền rồi cầm hộp cơm đi vào.
Mạnh Ảnh không có chút hứng thú, chiếc đũa đâm chọc vào trong hộp cơm, miễn cưỡng ăn vài miếng liền để đũa xuống. Hà Nhu Quân thấy cô như vậy, thở dài, giả vờ đi toilet, chạy tới toilet gọi cho Trình Diệc Nhiên.
“Cô ấy làm sao vậy?”
Điện thoại vừa thông thì biết ngay là tình hình “Ảnh nhi” của mình, lão đại thật hiểu rõ chị dâu đó.
Mình nên tha thứ cho Trình Diệc Nhiên đã rất cáu kỉnh, nhưng giận mà không dám nói gì bạn học, không dám trực tiếp oán giận, đành phải khinh bỉ Trình đại BOSS trong lòng để trút ra tâm tình buồn bực, nếu như liên tục nhịn chắc anh sẽ phát điên.
“Không chịu ăn cơm.” Cho nên, ngài mau mau đến đây đi, tên nhỏ bé như ta còn muốn về ngủ nha.
Chỉ nghe thấy “bang” một tiếng, đầu dây bên kia xuất hiện âm thanh bận máy, nhất định là bị người nào đó đập. Điện thoại di động đáng thương, tháng này mày là nạn nhân thứ mấy rồi? Gần đây, Hà Nhu Quân đã hóa thân thành đại sứ thiện chí, tràn đầy cảm thông với tất cả mọi thứ bên cạnh Trình đại BOSS