Ban đêm toàn thân lạnh buốt, theo thói quen trước đây dựa về phía sau, lại bị lạnh buốt làm tỉnh ngủ.
Mạnh Ảnh trong bóng đêm cười cười tự giễu, cô đã rời khỏi nhà họ Trình hơn nửa tháng , bên cạnh đâu còn người kia ân cần hỏi han, đâu còn lồng ngực ấm áp cho cô dựa?
Mở thảm điện, xoay người nằm xuống, từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu mặt mày của Trình Diệc Nhiên lại hiện lên rõ nét, điệu bộ anh nhíu mày, bộ dáng anh buồn rầu, bộ dáng anh vui vẻ, cả dáng vẻ lúc anh động tình. Mạnh Ảnh lắc đầu, cố gắng muốn đem anh bỏ ra khỏi đầu óc mình, thế nhưng mỗi một vẻ mặt của anh vẫn rõ nét như vậy, Mạnh Ảnh cười khổ kéo chăn che kín đầu của mình.
Những ngày qua, cô cố hết sức không quan tâm mọi việc giữa Trình thị cùng Dương thị, báo chí, ti vi tất cả cô đều không xem. Cô đang cố gắng ổn định vị trí của công việc mới tìm được, hy vọng qua ba tháng mình có thể trở thành nhân viên chính thức, hy vọng cô có thể làm được lâu dài.
Rời khỏi Trình Diệc Nhiên, cô chưa từng về nhà cũng không đi tìm Dương Kỳ Ngôn. Cô không muốn lại cùng bọn họ có bất kỳ liên quan gì, cô chỉ muốn làm chính mình trong những ngày tiếp theo, làm một người phụ nữ bình thường gọi là Mạnh Ảnh, trong cuộc sống không có phản bội không có hiểu lầm cũng không có nhiều cân nhắc thiệt hơn.
“Tiểu Mạnh, giúp tôi đem gửi mấy phần tài liệu này đi.”
“Tiểu Mạnh, phiền cô giúp tôi rót ly nước nhé.”
“Tiểu Mạnh…”
Thật ra công tác của cô nhàm chán không thú vị, bất cứ người nào cũng có thể sai bảo cô. Ở bên cạnh Trình Diệc Nhiên ngây ngốc đã lâu, có đôi khi vì vậy nên không có thói quen, rất bực mình muốn phát cáu.
Mỗi lần không kiên nhẫn, cô ép mình tỉnh táo lại, đột nhiên cảm giác mình cũng thật nực cười. Ở chỗ này không ai biết mày là ai, người ta chỉ biết mày là người mới, duy trì không được thì lúc nào cũng có thể cuốn gói rời đi. Cho nên, mày phát cáu cái gì, tức giận cái gì?
Tưởng chén cơm dễ giữ được sao?
Lúc nghỉ trưa, Mạnh Ảnh ăn cơm trưa xong quay về, pha ly cafe hòa tan, dựa lưng vào bức tường trên sân thượng, ngẩn người nhìn bầu trời xanh thẳm.
“Trên bầu trời có cái gì?”
Mạnh Ảnh nghiêng đầu, Chu Việt Dương cười toe toét khoe một hàm răng trắng, nhìn cô cười.
“Chu Tổng.” Mặc dù không thích anh ta lắm, nhưng dù sao anh ta cũng là người lãnh đạo trực tiếp của mình, Mạnh Ảnh thu lại lông mi thật dài cúi đầu chào anh.
Sau khi Mạnh Ảnh nhìn đồng hồ một chút, liền nói, “Tôi đi xuống trước, đã sắp đến giờ làm việc rồi.”
Cùng người không thể nào thích ở chung một chỗ luôn không được tự nhiên, Mạnh Ảnh ném ly cafe hòa tan khó uống cực kỳ, rời khỏi sân thượng trở về công tác.
Chu Việt Dương nhìn bóng lưng của Mạnh Ảnh, con ngươi trong suốt lóe lên hứng thú.
Anh biết rõ Mạnh Ảnh không là con cái của nhà bình thường, theo ngôn hành cử chỉ có thể thấy cô được giáo dục rất tốt, hơn nữa, từ cách ăn mặc cũng nhìn ra được cô xuất thân từ gia đình giàu có. Thỉnh thoảng chân mày nhíu lại mang theo vẻ lạnh lùng, ngay cả có dũng khí cũng không dám lại gần.
Cam chịu ở trong công ty làm một nhân viên nhỏ chạy việc vặt, cũng không biết cô nghĩ như thế nào, nhìn cặp tay trắng mịn kia của cô, có lẽ trước đây mười ngón tay không phải dính nước dương xuân nước.
————
“Cô ấy ở đâu?”
Trình Diệc Nhiên nhẹ hớp một ngụm rượu đỏ từ ly rượu trong tay, nhíu mày nhìn người trước mắt.
“Chị dâu đang làm ở công ty Khoa học công nghệ Việt Dương.” Hà Nhu Quân dè dặt đưa tài liệu mới nhất trong tay kèm theo hình của Mạnh Ảnh giao cho Trình Diệc Nhiên, len lén quan sát ver mặt Trình Diệc Nhiên.
“Ừ.” Trình Diệc Nhiên nhận tài liệu, mặt không thay đổi phất phất tay, ý bảo Hà Nhu Quân có thể đi ra ngoài.
Hà Nhu Quân như được đại xá, ngừng thở nhanh chóng lui ra ngoài.
Gần đây Trình Diệc Nhiên không nói chuyện nhiều, trên mặt bao phủ lớp băng ngàn năm, nhân viên chủ quản trong công ty đã bị mắng rất nhiều, người người trong công ty cảm thấy bất an. Anh thật là xui xẻo, bị chỉ đích danh chịu trách nhiệm báo cáo động thái của Mạnh Ảnh, Trình đại BOSS rốt cuộc có biết là anh đang không biết trọng dụng nhân tài không, dù tốt hay xấu thì anh cũng là tiến sĩ kinh tế học ở Đại học Yale nha?
Anh thật sự hy vọng Mạnh Ảnh mau quay về, mặc dù lúc có cô ở bên lão đại cũng rất khủng bố, nhưng ít ra là thỉnh thoảng thôi, ít nhất bọn họ còn có thể có một chút cơ hội để thở, có đôi khi lão đại cao hứng còn có thể cho bọn họ một cái vẻ mặt tươi cười phong tình vạn chủng. Giống như bây giờ luôn đen mặt thật sự rất khủng bố a, trái tim nhỏ của anh sớm muộn gì cũng phải suy kiệt, làm sao bây giờ, anh thật muốn khóc nha.
Trình Diệc Nhiên nhìn hình của Mạnh Ảnh, trái tim thắt lại đau đớn, người phụ nữ đáng chết này! (Ten: tui thiệt muốn bụp anh quá anh Nhiên =,=; Nhiên: *đá* cút!!; Ten: cút thì cút, ai thèm, hứ!; Nhiên: … aishhh!!!)
Hình như cô đang đi ăn trưa ở nhà ăn của công ty, chỗ biển người chen chúc, một mảnh đen thui chỉ thấy toàn là đầu người di chuyển, từ trước đến nay cô thích thanh tĩnh, cũng không có thói quen tồn tại ở nơi đó. Hình như khuôn mặt có chút gầy yếu, đôi mắt to càng lộ ra, cái cằm nhọn hơn so với trước kia, chắc chắn vừa rồi không ăn cơm ngon, Trình Diệc Nhiên nhức đầu vỗ trán.
Tưởng rằng cô sẽ đi nhờ vả Dương Kỳ Ngôn, cho nên anh nổi nóng với cô, anh giận cô. Thế nhưng, ai cô cũng không tìm, thuê một gian nhà trọ nhỏ, còn phát sinh thêm chuyện tìm việc làm, dường như còn làm được không tệ.
Ảnh nhi a, anh nên bắt em làm sao bây giờ?
Nhưng mà, nghĩ đến cô không chút do dự bán đứng anh, Trình Diệc Nhiên lại bắt đầu đau lòng. Cô là độc dược của anh, là anh tự mình sản xuất độc dược, biết rất rõ là không được đến gần, anh nhưng vẫn cam tâm mà nghiện, bây giờ cai không xong mà dứt cũng không được.
Ban đêm đầu tựa vào gối của cô, chỉ có ngửi mùi hương của cô là anh có thể ngủ. Mỗi khi đến nửa đêm luôn nghĩ tới muốn ôm chặt người trong ngực, người kia buổi tối có thể lạnh, dễ dàng ngã bệnh, nhưng là ôm ấp không khí, cho nên anh luôn giật mình tỉnh giấc. Mỗi một lần tỉnh lại anh liền hận cô một lần. Lòng dạ cô thật sắt đá, không cảm nhận được tâm ý của anh, không nhận ra anh mệt mỏi, không xoa dịu đau đớn của anh.
Tỉnh lại một lần nữa, Trình Diệc Nhiên xuống giường rót một ly rượu, mở cửa sổ ra, dựa vào cạnh cửa sổ nhẹ nhàng uống. Mạnh Ảnh không thích anh uống rượu, cho nên anh ngay cả xã giao đều không uống rượu, sợ về nhà lại chọc cho cô khó chịu, trong nhà càng tìm không được một giọt rượu. Cô đi, gần như có chút tức giận, anh một mạch mua rất nhiều rượu trở lại. Rượu thật là đồ tốt, nó cho mình biết trong lúc cô đơn thấu xương phát hiện mình còn có thể là một kẻ say, iáu đó ngủ đi thì không còn bất kỳ đau khổ gì.
Ngoài cửa sổ đêm lạnh như nước, bên ngoài có ánh trăng sáng rất xa, lờ mờ một lớp ánh sáng trắng phủ lên vườn hoa bên ngoài cửa sổ. Trong vườn hoa hoa hồng đang nở thật đẹp, những loại hoa này là hai người bọn họ tự tay gieo xuống, anh bận, mà cô lại lười, cho nên anh còn đặc biệt mời người có kinh nghiệm trồng hoa đến hết lòng chăm sóc, bây giờ sức sống của mỗi một đóa hoa đều vô cùng mạnh mẽ. Đáng tiếc, sợ là Ảnh nhi không được nhìn thấy, ngày mai anh sẽ cho người hủy đi cả gốc, một gốc cũng không lưu. (Ten: anh là đồ phá hoại mà! Hoa đẹp thế mà anh phá! Hừ hừ!; Nhiên: cô mà k im thì tôi cho diệt cả cái ổ data của cô đấy!; Nhiên: anh ngon thì làm đi, tui đem chị Ảnh giao cho người khác, hứ!; Nhiên: cô… aishhh!!!)
Thật ra, Trình Diệc Nhiên không thích hoa, nhưng cô thích. Cho nên, vì muốn thấy cô vui, anh đặc biệt mua về đây nhiều loại hoa hồng khác nhau bằng đường hàng không từ “Vương quốc Hoa hồng” Bulgaria nổi tiếng xinh đẹp. Nhưng bây giờ, cả vườn hoa đều đang cười nhạo anh si mê uổng tiền.
Con ngươi của Trình Diệc Nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng mang ánh điên cuồng nhấp nháy trong bóng đêm, ly rượu trong tay bị anh hung hăn bóp nát, đau đớn vì thủy tinh đâm vào lòng bàn tay cũng không sánh bằng nỗi mất mát trong lòng.
Dương Kỳ Ngôn, lúc này đây ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi. Cô ấy yêu ngươi bao nhiêu, ta liền căm hận ngươi bấy nhiêu, mà thêm vào đó, ngươi cũng sẽ có nhiều bi thảm!