Từ nhà hàng đi ra, Mạnh Ảnh đi vài bước, mới ý thức được mình đi quá nhanh, lập tức dừng lại. Buổi trưa trời bắt đầu hơi nóng, trên trán cô rịn ra chút mồ hôi, cô lấy khăn giấy trong túi xách ra dặm dặm, đứng tại chỗ nhìn người đi qua đi lại. Lát sau, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Thở dài, Mạnh Ảnh vẫy một chiếc taxi rồi leo lên.
Mùi hương trong xe quá nồng, đây lại là mùi hương cô ghét nhất, cô hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn cảnh vật đang lùi dần ở bên ngoài, hít thở bầu không khí đầy ô nhiễm của thành phố này.
Trong xe quá yên lặng, cô quay đầu lại, “À anh tài xế, anh có thể mở nhạc một chút được không, bài nào cũng được.”
Tài xế nhìn cô gái qua kính chiếu hậu, im lặng mở nhạc lên.
Ngay lập tức trong xe và bên ngoài liền cách biệt, bên ngoài dường như chỉ có tiếng động cơ chuyển động, Mạnh Ảnh hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc. Cô cảm thấy âm nhạc thật tuyệt, dù ở tình huống nào, chỉ cần có nó thì cái gì cũng là hư vô, ngay cả lúc trong lòng có một vết thương nhỏ cũng bị xua đi không còn dấu vết.
Bài hát đang được phát ra trong xe cô chưa từng nghe qua, bây giờ nghe được thì cảm thấy thật hay. Giọng hát của ca sĩ rất hay, từ máy phát vọng ra lời ca như nói:
“… Giữa chúng ta chưa từng có mối quan hệ lâu dài cũng không có quyền chiếm hữu nhau.
Chỉ khi ánh bình minh hòa vào bóng đêm mới nhẹ nhàng chạm mặt nhau.
Giây phút ngày và đêm giao hòa chỉ là sự luân chuyển chứ không phải sự trao đổi.
Không thể tưởng tượng ra được thế giới kia khi chúng ta vẫn luôn khăng khăng chờ đợi ở hai thế giới khác nhau.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như ánh mặt trời rực cháy không bao giờ hiểu được sự thay đổi của mặt trăng.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như không hiểu tại sao những ánh sao lại rơi.
Giây phút ngày và đêm giao hòa chỉ là sự luân chuyển mà không phải là sự trao đổi cho nhau.
Không thể tưởng tượng ra được thế giới kia khi chúng ta vẫn luôn khăng khăng chờ đợi ở hai thế giới khác nhau.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như ánh mặt trời rực cháy không bao giờ hiểu được sự thay đổi của mặt trăng.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như không hiểu tại sao những ánh sao lại rơi.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như ánh mặt trời rực cháy không bao giờ hiểu được sự thay đổi của mặt trăng.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như không hiểu tại sao những ánh sao lại rơi.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối…”
Bài hát được phát xong, Mạnh Ảnh ngơ ngác một chút, khi phục hồi tinh thần lại, hỏi tài xế:“Bài hát này thật hay, xin hỏi tựa bài là gì vậy?”
Tài xế ngừng xe lúc đèn đỏ, quay đầu lại và cười một tiếng, “ Là bài ‘Ngày dài không hiểu đêm tối’, cô có vẻ cũng thích bài hát buồn bã này.”
Nghe giọng điệu của anh ta như có chút không đúng, Mạnh Ảnh gật đầu có có lệ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, miễn cho anh ta lại nói thêm điều gì đó. Bên ngoài xe xếp thành một hàng dài, không thấy được cuối hàng, Mạnh Ảnh cảm thấy nhàm chán, đóng kính cửa sổ rồi dựa vào thành ghế nghỉ ngơi.
Về đến nhà, bác Lý đã trở lại, mấy thứ cô để lộn xộn trên bàn trà sáng nay đã được dọn dẹp gọn gàng, một chồng tạp chí thật cao để gọn kế bên. Thấy cô đã về, bác Lý từ phòng bếp đưa đầu ra cười cười, “Đã về rồi, bác đang chưng cách thủy canh gà ác hầm táo đỏ cho con đây, món này rất tốt cho phụ nữ mang thai.”
Mạnh Ảnh cười cười, “Cảm ơn bác. Thời tiết bên ngoài không như trong nhà, nhưng trong này vẫn còn hơi lạnh, sao bác lại không mở lò sưởi lên?” Mạnh Ảnh thuận tay cầm remote lên điều chỉnh nhiệt độ.
Bác Lý trong phòng bếp vừa cắt hành và gừng vừa quay đầu lại cười, “Ai a, bác mặc dày, không lạnh đâu.”
Mạnh Ảnh cười cười, không để tâm xách túi lớn túi nhỏ đi vào phòng ngủ. Bác Lý là người rất tốt, a di làm người rất tốt, sinh hoạt hàng ngày hơi tiết kiệm, mặc dù Mạnh Ảnh nói với bà mấy lần, mở lò sưởi thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng những lúc Mạnh Ảnh không có nhà bà cũng sẽ không mở nó. Bà rất tốt với Mạnh Ảnh, có thể nói là chăm sóc chu đáo, có lẽ trong lòng bà cho rằng Mạnh Ảnh gặp phải một người không tốt, một thân một mình lại còn, trong thâm tâm bà có phần thông cảm cho cô.
Lúc bác Lý tới gọi Mạnh Ảnh ra ăn cơm, Mạnh Ảnh nằm trên giường gần như đang ngủ thiếp đi.
“Sao lại không đắp mền, như vậy con có thể bị cảm lạnh đó.” Bác Lý đi vào thấy cô cứ nằm như vậy trên giường, mền cũng không buồn kéo lên, không hài lòng nói.
Mạnh Ảnh ngồi dậy, khẽ cười, “Được rồi mà, con biết rồi, lần sau con sẽ chú ý. Đi thôi, đi ăn canh của bác nấu thôi.”
Mạnh Ảnh cảm thấy bác Lý rất quan tâm cô, nên thái độ có chút thân mật với cô, bác Lý càu nhàu làm Mạnh Ảnh cảm thấy có chút không khí của gia đình. Loại cảm giác này đã thật lâu cô không trải qua rồi.
————
Trình Diệc Nhiên thả tư liệu trong tay xuống, trên môi như có một nụ cười mỉa mai, nhưng nhìn kỹ lại thấy vẻ mặt không biểu hiện gì.
“Thật ra anh cũng không ngờ đúng không?” Giọng của Lý Trí nhàn nhạt, thời điểm anh tra ra được chuyện này anh cũng ngạc nhiên không ít.
Đôi mắt sâu thẳm của Trình Diệc Nhiên nhìn qua Lý Trí, không nói lời nào.
“Lão đại, anh định làm thế nào?” Im lặng hồi lâu, Lý Trí vẫn nên mở miệng.
Trình Diệc Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, cầm tư liệu ném vào thùng rác, “Để anh nghĩ lại, cậu đi ra ngoài đi.”
Lý Trí nghe vậy, nhìn Trình Diệc Nhiên, muốn nói lại thôi, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Diệc Nhiên, anh quyết định im miệng, nghĩ là anh ấy không muốn nói nhiều. Anh đã nói từ lâu, chỉ cần lão đại gặp bất cứ chuyện gì liên quan đến tiểu Mạnh Ảnh, mọi nguyên tắc của anh ấy liền tụt dốc. Gặp chuyện như vậy, nếu như là trước đây thì anh ấy đã sớm nghĩ ra kế hoạch chi tiết chặt chẽ rồi, làm sao để người khác có cơ hội xoay sở được chứ?
Nói cho cùng, người xưa vẫn luôn nói đúng: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Trình Diệc Nhiên cảm thấy mình thật sự có chút tụt dốc, nếu không thì không thể nào lại trì độn như vậy, tại sao anh lại quên mất chuyện này chứ? Ở thành phố Z này có thể xuất ra một số tiền lớn như vậy ngoại trừ Trình thị thì chỉ còn lại Mạnh thị. Mạnh Hoành Nghiệp ông ấy muốn làm gì? Tự nhiên lại mạo hiểm đem tiền cấp cho Dương thị.
Trình Diệc Nhiên mệt mỏi dựa vào lưng ghế da, từ từ nhắm mắt lại. Anh đang suy nghĩ, có phải là Mạnh Ảnh hay không? Chỉ có thể là cô yêu cầu Mạnh Hoành Nghiệp làm. Nếu không thì anh thật sự không tìm ra lý do nào để Mạnh Hoành Nghiệp giúp Dương Kỳ Ngôn, Mạnh Hoành Nghiệp là người thế nào? Ông ấy là một thương nhân lãnh khốc vô tình, chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, nhưng ông ấy lại chịu bỏ ra một số tiền lớn như vậy để trợ giúp đối thủ của con rể, tình huống như thế này có vẻ nực cười quá chăng? Lúc trước anh thậm chí còn vì ông mà bỏ ra một số tiền lớn, bức ép Mạng Ảnh chia tay Dương Kỳ Ngôn để lấy anh. (Ten: ta nói chứ các người tàn nhẫn quá chị Ảnh làm gì nên tội mà phải như vậy?)
Vậy nên, chuyện này có liên quan đến Mạnh Ảnh sao? Mạnh Ảnh đã từng nói, Mạnh Hoành Nghiệp vẫn muốn bù đặp thiếu sót của ông với hai Mẹ con Mạnh Ảnh, nên Mạnh Ảnh liền mở lời với ông, cô muốn ông đầu tư cho Dương Kỳ Ngôn, rồi ông làm theo. (Ten: k ngờ anh lại nghĩ như vậy đó anh Nhiên :| Lúc yêu thì cưng chiều hết mực, đến khi nghi ngờ thì nghĩ chị Ảnh thấp kém vậy sao?!?!)
Ảnh nhi, em thật là trọng tình trọng nghĩa.
Trình Diệc Nhiên không thể tức giận, nếu không dạ dày của anh sẽ rất đau vì căng thẳng. Nhưng anh vẫn tức giận. Ôm bụng đang đau thắt, Trình Diệc Nhiên mở ngăn kéo ra, lấy thuốc đau bao tử ra uống.
Nhìn cái bình thủy tinh trong suốt trên bàn, Trình Diệc Nhiên đột nhiên cảm thấy nó quá chói mắt, lấy tay gạt mạnh nó lên tường nghe “xoảng” một tiếng, những viên thuốc màu trắng rơi vung vãi đầy đất.
Ngoài cửa văn phòng thư ký nghe được tiếng động, vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy những viên thuốc nằm trên mặt đất, nghi hoặc hỏi: “Tổng giám đốc?”
Trình Diệc Nhiên mù mờ liếc cô một cái, giọng nói trầm thấp, “Đi ra ngoài.”
Thư ký không rõ chuyện gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của cô, cô biết rõ Trình Diệc Nhiên đang hết sức khó chịu, vì cô chưa từng thấy Trình Diệc Nhiên tức giận. Cô cũng không dám nói gì nữa, đành phải xoay người nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.