Cưng Chiều Em Cả Đời

Chương 23: Bất Hòa




Ngủ một giấc tỉnh lại đã là buổi tối, đầu óc Mạnh Ảnh từ từ tỉnh lại, cô lại có thể ngủ lâu như vậy!

Giấc ngủ trưa này có hơi quá một chút.

Làm vệ sinh cá nhân xong, Mạnh Ảnh mang đôi dép mềm màu trắng đi xuống cầu thang.

Lão quản gia thấy cô đi xuống, quay người dặn nhà bếp hâm nóng thức ăn mang lên. Sau đó quay về phía Mạnh Ảnh, điềm đạm nói: “Cô chủ, cô đã thức dậy rồi sao? Xin chờ một chút là có bữa tối ngay.”

Trước nay Mạnh Ảnh rất ghét bị quấy rầy khi đang ngủ, vì vậy Trình Diệc Nhiên chiều theo ý cô rất nhiều, ngay cả những người giúp việc trong nhà cũng theo ý thích của Mạnh Ảnh mà làm việc, đến giờ ăn cơm tối cũng không dám đi gọi cô dậy.

Mạnh Ảnh nhàn nhạt đáp một tiếng, lại bàn ăn ngồi vào chỗ của mình, đôi mắt nhìn quanh phòng khách, “Anh ấy đâu rồi ạ?”

Lão quản gia đem bữa cơm đã được hâm nóng lên cho Mạnh Ảnh, lui về sau một bước rồi cung kính nói: “Hồi chiều cậu chủ điện thoại về nói cậu ấy về trễ một chút, ở công ty còn chút chuyện chưa giải quyết xong.”

“Dạ.”

Một mình ăn cơm thật cực kỳ buồn chán, dù trước mắt là sơn hào hải vị cũng chán ngán, Mạnh Ảnh chỉ ăn nửa chén cơm nhỏ rồi không muốn ăn tiếp.

Rời phòng ăn, Mạnh Ảnh nhìn phòng khách vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy lạnh, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra bên ngoài tuyết đã rơi lả tả. Thảo nào lại cảm thấy lạnh như vậy.

Để lão quản gia tăng nhiệt độ của máy lạnh, Mạnh Ảnh ngồi trên ghế sofa xem TV, nhìn cả buổi mới cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Nhìn ra bên ngoài tuyết đang rơi, Mạnh Ảnh gọi người giúp việc hâm nóng thức ăn và cho vào hộp giữ nhiệt, còn cô thì vội vã lên lầu. Người giúp việc tò mò nhìn lão quản gia, “Phu nhân muốn làm gì ạ?”

Lão quản gia nhìn bóng lưng Mạnh Ảnh biến mất, miệng khẽ cười, thấy tiểu Lan nhìn cầu thang rồi lại quay sang nhìn ông, ánh nhìn có vẻ ngơ ngác, lão quản gia thu lại nụ cười, quát lên: “Cô chủ bảo cháu đi thì cháu phải đi, thắc mắc làm gì?!”

Lấy một chiếc áo khoác mặc vào, định đóng cửa tủ thì thấy âu phục của Trình Diệc Nhiên treo kế bên đồ của cô, âu phục của anh đa số là màu xám hoặc đen là chính, ngoại trừ áo sơmi màu sắc có chút tươi tắn hơn. Những bộ quần áo này thân thiết san sát vào nhau, nhưng hai người thì sao? Ngây thơ nghĩ duy trì hòa bình hiện tại với những biểu hiện giả dối. Mạnh Ảnh khẽ thở dài, đưa tay lấy một chiếc áo khoác của Trình Diệc Nhiên cho vào trong túi.

Mạnh Ảnh ngồi trong xe, nhìn túi đựng hộp cơm đang cầm trong tay với túi áo khoác, trong lòng không hiểu nguyên nhân vì sao mình lại làm vậy, có lẽ cứ coi như là cô bị loạn thần kinh đi.

Đến công ty của Trình Diệc Nhiên rồi cũng không tốn chút sức nào đi thẳng đến thang máy lên thẳng phòng Tổng giám đốc, mắt dùng người của anh luôn tinh tường, cô nhớ mình chỉ đến công ty một lần, nhưng cô gái ở quầy tiếp tân lại nhận ra cô ngay, còn lịch sự dẫn cô vào thang máy.

Chi tiết quyết định thành bại, thảo nào sự nghiệp của anh luôn thành công như vậy.

Con số màu đỏ trong thang máy không ngừng nhảy lên, Trình Diệc Nhiên mỗi ngày một lần đều phải đối diện với mấy con số này một mình, anh sẽ nghĩ gì đây? Những con số này muốn lên đến tầng 43 phải cần một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này anh sẽ làm gì? Hay anh cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm, chỉ như cô đứng nhìn những con số nhảy lên không ngừng?

“Chị dâu?” Thang máy nhanh chóng mở ra, người đầu tiên nhìn thấy cô là Hà Nhu Quân, cậu ta rõ ràng có chút giật mình, một hồi sau mới ngậm miệng, chớp chớp trừng mắt. (Ten: Oh yeah, sắp có màn vui há há há)

Mạnh Ảnh cau mày nhìn vẻ mặt buồn cười của Hà Nhu Quân, “Diệc Nhiên có ở đây không?”

“Ở đây… A, không, không có ở đây!” Hà Nhu Quân quá mức hoảng sợ, đôi mắt nhanh chóng lướt qua hộp cơm và túi đồ trong tay Mạnh Ảnh. Trong lòng thầm than một tiếng, lão đại, lần này thần thánh cũng không giúp được anh đâu.

Mạnh Ảnh cảm giác được ánh mắt của cậu, đem túi gì đó trong tay giấu ra sau lưng, sau đó không nhìn thẳng vào cậu. Ấn tượng ở cô trong mắt Hà Nhu Quân luôn không bình thường.

Hà Nhu Quân phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng chạy đến trước mặt Mạnh Ảnh, không chút dấu vết cản trở đường đi của Mạnh Ảnh, “Việc đó… Chị dâu sao chị lại đến đây vậy? Nhưng mà tiếc quá, lão đại anh ấy mới vừa ra ngoài, có thể là đi về nhà, thế lúc chị đi vào không có gặp phải sao?”

Mạnh Ảnh không nói gì, hơi nghiêng đầu nhìn nhìn Hà Nhu Quân, dần dần Hà Nhu Quân bị cô nhìn nên toàn thân không được tự nhiên, chuyển mắt đi, lắp bắp nói: “Chị… nhìn, nhìn gì vậy?”

“Cậu đang lo lắng chuyện gì vậy?” Mạnh Ảnh bình tĩnh nói, thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại rất rõ ràng.

“Lo lắng sao? Không có, không có a, làm sao có thể…” Hà Nhu Quân đang nói bị vẻ mặt u ám của Mạnh Ảnh ngắt lời, tính nói tiếp cái gì thì nghe tiếng cửa lớn mở ra. Tiêu rồi, Hà Nhu Quân thật sự cảm thấy tiêu rồi. (Ten: =))))) tội anh Nhu =)))))

Mạnh Ảnh thật sự không muốn tin vào những gì mình đang thấy, giây phút này cô chỉ cảm thấy thật mỉa mai. May mà cô đem đồ đến cho anh, mới gặp được cảnh trước mắt như một cái tát mạnh giáng xuống, làm Mạnh Ảnh thê thảm đến cực điểm.

Trình Diệc Nhiên cũng đứng sững ra, trong đôi mắt đen thoáng hiện lên nhiều cảm xúc, vui sướng, ngạc nhiên, khó tin, cuối cùng tất cả cảm xúc chuyển thành lo lắng. Sao cô lại đến?

Không cần nghĩ cũng biết sắp phát sinh chuyện gì, Hà Nhu Quân len lén lui đến góc tường, lưng dán lên vách tường, từng bước di chuyển tới nơi an toàn rồi co giò bỏ chạy. Má ơi, khi núi lửa đang hoạt động lại gặp phải tức giận ngút trời, hậu quả khôn lường nha… Chạy là thượng sách!

Người phụ nữ bên cạnh Trình Diệc Nhiên nhận thấy được Trình Diệc Nhiên đang cứng đờ, dừng bước quay đầu lại nhìn Trình Diệc Nhiên, “Diệc Nhiên?”

Diệc Nhiên?

Mạnh Ảnh chậm rãi cười cười, cô thật đúng là ngớ ngẩn.

Giọng nói của người phụ nữ trước mắt thân mật, tay đang khoác vào khuỷu tay của Trình Diệc Nhiên, hơi ngờ vực quay đầu nhìn Trình Diệc Nhiên.

“Sao em lại tới đây?” Trình Diệc Nhiên có chút căng thẳng nhìn Mạnh Ảnh, nhanh chóng thu cánh tay của mình lại.

Người phụ nữ bên cạnh nghe Trình Diệc Nhiên nói như vậy, mới quay đầu nhìn thẳng vào người phụ nữ đứng cách bọn họ vài bước, dáng vẻ không tệ, nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo. Cô ta là ai? Diệc Nhiên sao lại đối với cô ta… đặc biệt như vậy?

Mạnh Ảnh cũng không nhìn đến ánh mắt đang tỉ mỉ đánh giá mình từ đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng cô ta đã khóc rất động lòng người. Quay lại nhìn Trình Diệc Nhiên mỉm cười thật lạnh nhạt, thả thứ gì đó trong tay xuống, quay đầu bước đi.

Trình Diệc Nhiên nhìn trên mặt đất, thức ăn trong hộp cơm vung vãi đầy đất, hình như còn bốc hơi nóng, áo khoác của mình từ trong túi lộ ra một góc.

Cô, đem cơm và áo khoác tới cho mình sao? Trong lòng quá vui sướng một hồi liền thấy căng thẳng, bỏ lại người phụ nữ bên cạnh đứng đó rồi đuổi theo.

Ra tới cửa công ty, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi. Tuyết rơi đầy trên mặt đường bị người đi đường và xe cộ qua lại, đã bắt đầu tan ra, cả mặt đường thật lầy lội. Mạnh Ảnh thở ra một làn khí trắng, dừng bước.

Lúc này muốn đón một chiếc taxi thật không dễ, Mạnh Ảnh đành phải đứng bên lề đường vừa hà hơi vào tay vừa nhìn xe cộ qua lại, trong lòng trừ cảm giác thật mỉa mai còn có cả… ủy khuất.

“Chạy nhanh như vậy cũng không sợ té.” Trình Diệc Nhiên đuổi theo cô, oán trách nói.

Mạnh Ảnh cúi đầu chú tâm giẫm tuyết đọng trên mặt đất, hai tay cho vào túi áo khoác, không định để ý tới người đàn ông đứng bên cạnh.

“Em tức giận sao?” Lúc này Trình Diệc Nhiên đang mỉm cười, cứ như có thể khiến Mạnh Ảnh ghen là một việc làm anh thấy tự hào, nhưng giọng nói vẫn có chút dè dặt, nên nhớ là cô vợ này nóng giận thật sự không dễ dỗ dành lắm đâu.

Mạnh Ảnh vẫn không để ý đến anh, thấy một chiếc taxi không có khách, nhanh chóng vẫy xe vào rồi leo lên, nghênh ngang rời đi. Động tác nhanh như tia chớp, thời gian hoàn thành một loạt động tác chỉ trong vài giây, nhanh đến mức Trình Diệc Nhiên còn chưa kịp ngăn cô lại, đến lúc Trình Diệc Nhiên định thần lại, xe đã chuyển bánh vào dòng xe tấp nập, sớm đã không thấy bóng dáng để tìm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.