Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 4: Chuyện cũ khó quên (2)




Mạch Tử cúi đầu nhìn đồng hồ, kim giờ cùng kim phút đều chỉ ở trên cùng.

Không xong rồi, trễ mất!

Hôm nay sau khi tan học theo thường lệ đến cửa hàng thức ăn nhanh làm thêm, nhưng không nghĩ tới Tiểu Trí phụ bếp lại xin nghỉ, người thì không đủ mà khách thì quá đông. Tiễn hết lượt khách cuối cùng về thì giật mình phát hiện ra đã trễ thế này. Chuyến xe bus cuối cùng đã đi mất rồi, nếu gọi taxi thì…

Mạch Tử mở ví tiền khô queo ra, tiền lương tháng này chưa có, phí sinh hoạt chỉ còn lại có tí tẹo, ý định bắt taxi ngay lập tức bị vài tờ tiền mỏng trong ví gạt phăng đi.

Xem ra chỉ còn nước cuốc bộ về! Mạch Tử vì để rút ngắn thời gian nên chọn con đường ngắn nhất. Con đường nhỏ không một bóng người, may mà còn vầng trăng sáng trên cao giúp cậu có thể nhìn được đường đi. Bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng đế giày gõ xuống mặt đường của Mạch Tử. Chỉ cần đi qua khỏi con đường này thì sẽ về đến nhà, Mạch Tử vội tăng tốc bước nhanh hơn. “Ui da!”

Con đường vắng vẻ không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông tông vào người Mạch Tử.

“Đi đứng kiểu gì vậy?!” Mạch Tử xoa cánh tay bị đụng đau, nhịn không được mắng.

Bàn tay người đó cầm một chai rượu xiêu xiêu vẹo vẹo đứng, tay kia nâng lên nắm lấy cằm của Mạch Tử, tay người đó cứng như gọng kìm siết cho Mạch Tử đau điếng. “Anh làm gì vậy hả? Buông tay ra!” Mạch Tử đau quá quát người nọ.

Người đàn ông đó dùng đôi mắt kèm nhèm nhìn Mạch Tử chằm chằm, nụ cười *** đãng đáng khinh hiện lên bên môi gã ta. Bàn tay rút về thả cái cằm nhỏ của Mạch Tử ra nhưng trên làn da trắng nõn đã in dấu hồng hồng. Mạch Tử xoa cằm phẫn nộ trừng người nọ, trong mắt tràn đầy lửa giận.

“Làm gì vậy hả?”

“Hờ hờ! Tiểu mỹ nhân, bao nhiêu tiền một đêm thế, đến chơi với anh nào!”

Người đó vừa mở miệng thì mùi rượu nồng nặc đập vào mặt Mạch Tử, cư nhiên là một gã say! Mạch Tử chán ghét cau mày không muốn để ý tới gã nữa. Nghiêng người định vòng qua kẻ đó để tiếp tục về nhà, nhưng tên đó nhào tới vươn tay ôm Mạch Tử vào trong lòng. Cái miệng mang theo mùi rượu hôi rình dán lên cổ Mạch Tử.

Mạch Tử bị động tác bất thình lình kia làm giật bắn người, đến khi cảm giác dính dớp cùng với mùi hôi truyền đến khiến cho cậu vội vàng giãy dụa như điên, hai tay không ngừng đánh vào người gã say nọ.

“Thả ra, mau thả tôi ra!”

Cái miệng kia càng thêm không kiêng nể gì, dọc theo cần cổ trượt xuống xương quai xanh. Nhiệt độ cơ thể cùng với mùi mồ hôi bám lên người Mạch Tử hại cậu muốn nôn tại chỗ, dạ dày sôi cuồn cuộn. Mạch Tử cố gắng giãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi cánh tay như gọng sắt kia. Cậu đành bất lực thét lên:

“Cứu tôi với!”

“Có ai không? Cứu tôi với!”

Tiếng kêu cứu của Mạch Tử khiến cho gã say kia ngẩng đầu, trong ánh mắt lờ đờ lộ ra thèm khát, nở nụ cười đáng khinh: “Tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới cưng lại cay như vậy, anh thích!”

Mạch Tử trừng gã đàn ông kia mà mắng chửi: “Tên khốn, thả tôi ra!”

Gã kia không buồn để ý đến Mạch Tử, đem cậu xô xuống đất rồi dùng thân thể như một tảng đá mà đè Mạch Tử dưới thân, điên cuồng xé rách quần áo của cậu. Xoẹt một tiếng chiếc áo sơ mi mỏng manh liền thành mấy mảnh, giãy dụa, đánh lại, dùng hết sức gào thét kêu cứu nhưng không thể thoát khỏi kiếp nhục nhã này nên Mạch Tử đành bất lực nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt.

“Chậc, chậc, chậc! Chuyện gì cũng phải anh tình tôi nguyện chứ sao lại đi tổn thương một thiếu niên đáng yêu thế này?!” Một giọng nam đầy từ tính truyền đến mang theo một tia tà mị cùng nghiền ngẫm.

Mạch Tử vội vàng mở to mắt nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đứng. Bóng tối bao trùm khắp toàn thân anh ta nhưng vẫn không che đi được ngoại hình vô cùng hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng và cái cằm tinh xảo. Bờ môi mỏng ngậm một điếu thuốc khẽ cong lên thành một nụ cười bí ẩn.

Mạch Tử vội vàng hét lên: “Cứu tôi với!”

“Cứu tôi…”

Gã say kia đắm chìm trong nhuyễn ngọc ôn hương sao có thời gian rảnh để ý tới bên ngoài, gã vẫn đè trên người Mạch Tử hưởng thụ khoái cảm mà thiếu niên dưới thân mang lại.

Người kia hai tay đút túi thong thả bước tới như kỵ sĩ tao nhã mà rất nhanh, nhấc chân đá bay gã say ở trên người Mạch Tử.

Gã kia đang cao hứng bị cắt ngang liền nổi điên lên quát tháo người vừa xen vào việc của mình: “Con mẹ nó mày là thằng nào?”

Nam nhân vẫn cười xán lạn đến chói mắt, Mạch Tử thấy ánh sáng lóe lên, giày da đen bóng của nam nhân đã in một dấu lên trên ngực gã say!

“Tao ghét nhất là nghe ai nói tục!”

Âm thanh ưu nhã cùng với tiếng rên rỉ đau đớn đồng thời truyền vào tai Mạch Tử. Ngón tay thon dài lướt đến bên môi cầm lấy điếu thuốc lá dí vào ***g ngực gã say.

“Cho mày tí sẹo làm kỷ niệm để mà nhớ sau này phải ăn nói cho đàng hoàng!”

“Á!” Gã say ăn đau, tiếng hét xuyên qua màn đêm, cái chân trước ngực chẳng khác nào một cây đinh đóng chặt gã xuống đất, mặc kệ gã giãy dụa như thế nào cũng không thể nhúc nhích, gã chẳng khác nào một con kiến bị người ta hung hăng đạp dưới chân.

Mạch Tử ngồi bệt xuống đất hoảng sợ nhìn hết thảy, một người đàn ông tao nhã như vậy mà thủ đoạn thật tàn độc.

“Chậc chậc chậc! Sao lại khó nghe như vậy?!” Người đó thản nhiên ngoáy lỗ tai, chân khẽ nhấc, sau đó dẫm mạnh xuống.

Nâng lên, hạ xuống, nâng lên, hạ xuống…

Huỵch! Huỵch! Huỵch!…

Máu đỏ tươi từ miệng phun ra, tiếng đế giày dẫm xuống da thịt cùng với tiếng thét thảm thiết xé tan màn đêm. Khung cảnh tàn bạo được ánh trăng bàng bạc soi rõ, hết thảy đều được Mạch Tử thu vào trong mắt.

Người… người đàn ông này thật tàn ác!

Cảm giác sợ hãi vô danh chạy khắp da đầu, trong đầu không ngừng phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, nhưng sức lực toàn thân của cậu đều như bị rút cạn, chỉ có thể yếu ớt ngồi bệt trên đất. Nhựa đường sau một ngày bị mặt trời đốt cháy vẫn đầy hơi nóng nhưng mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng trên lưng Mạch Tử, thân thể không nhịn được mà run nhè nhẹ.

“Mới có mười ba cái thôi mà đã hôn mê rồi, chán thật!” Lời nói mang theo tiếc nuối của người nọ khiến cho Mạch Tử hoàn hồn lại, không biết từ khi nào mà tiếng kêu rên đã tắt lịm, gã say nằm giữa đất chẳng khác nào món đồ cũ hư hỏng bị vứt ra đường. Giày da đen bóng nhấc lên, giọng nói chán ghét truyền đến:

“Tiếc thật, giày mình bị bẩn rồi!”

Nam nhân cho tay vào túi quần lấy một chiếc khăn tay trắng nõn ra, cần thận lau đi vết máu dính trên giày, sau đó vứt đi. Chiếc khăn trắng theo gió đêm bay về phương xa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.