Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 38: Bóng tối sinh tình cảm




Diệp Tử Phàm ngồi trong quán bar xa hoa, hồi tưởng về cuộc đối thoại hồi chiều với Mạch Bảo.

Nhà, cái khái niệm này hoàn toàn xa lạ đối với Diệp Tử Phàm. Tuy hắn sống ở đỉnh cao của xã hội, hưởng thụ một cuộc sống mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ. Thế nhưng họ đâu biết rằng cuộc sống xa hoa mà họ ngưỡng mộ đó rất lạnh lẽo không có một chút hơi ấm, thậm chí còn không cảm nhận được chút thân tình nào…

Khi Diệp Tử Phàm còn rất nhỏ, hắn từng hỏi cha mình vì sao những đứa trẻ khác có cha mẹ làm bạn, bọn chúng có thể cùng cha mẹ đến khu vui chơi, cùng nhau chơi đùa trong khi bản thân mình chỉ có thể giam mình trong bốn bức tường lạnh lẽo không ngừng học tập những thứ vô vị, buồn tẻ kia…

Khi đó cha hắn chỉ đáp lại bằng một giọng nói lạnh lùng không một chút hơi ấm: “Trẻ con của Diệp gia không cần những thứ đó, thứ con cần làm là làm như thế nào để đứng ở trên đỉnh cao để vạn người kính trọng.”

Thế là từ đó về sau, những yêu cầu của cha hắn càng thêm khắc nghiệt hơn, Diệp Tử Phàm lúc đó cảm thấy rất ủy khuất. Hắn không cần đứng ở trên cao, không cần được vạn người kính trọng, hắn chỉ cần có cha mẹ ở bên cạnh. Dần dần Diệp Tử Phàm sinh ra tâm lý phản nghịch, bản tính cố chấp khiến cho hắn kiên quyết rời khỏi Diệp gia, đi đến thành phố Z nhỏ bé chỉ vì muốn không bị ai khống chế để có thể làm những gì mình muốn.

Khi Triệu Tử Tề vào trong bar thì lập tức nhìn thấy thân ảnh tiêu sái kia. Vô luận người này có ở đâu cũng không thể giấu được mị lực tỏa ra bốn phía. Triệu Tư Tề khẽ cong khóe miệng, đi đến vỗ vai Diệp Tử Phàm. “Diệp tổng, sao lại có hứng muốn tìm tôi uống rượu thế?”

Diệp Tử Phàm khẽ mỉm cười: “Cứ gọi thẳng tên tôi đi, lúc tan tầm thì thoải mái một chút. Này, của cậu!” Nói xong đẩy ly soda đến trước mặt Triệu Tư Tề.

Triệu Tư Tề lập tức kháng nghị: “Hử, ai lại đến bar để uống nước chứ?” Nói xong thì đẩy cái ly trả lại cho Diệp Tử Phàm, cầm lấy chai whiskey trên bàn nói với bartender: “Anh đẹp trai, cho xin cái ly với ít đá đi!” Diệp Tử Phàm giật lấy bình rượu chỉ lên trán Triệu Tư Tề: “Trên đầu có vết thương thì cẩn thận chút đi, không sợ bị nặng hơn hả?!”

“Đàn ông có sẹo mới đẹp trai, cái này gọi là vẻ đẹp trong khiếm khuyết.” Triệu Tư Tề phẩy tay, giật lại bình rượu.

Diệp Tử Phàm bất đắc dĩ cười cười, cũng không ngăn cản nữa mà chỉ trầm mặc uống rượu.

Triệu Tư Tề sâu sắc cảm nhận được tâm trạng của Diệp Tử Phàm không được tốt, vì thế dùng khuỷu tay huých nhẹ: “Này, anh sao thế?” Gần đây Diệp Tử Phàm càng lúc càng khác hẳn một Diệp Tử Phàm mà Triệu Tử Tề biết.

Diệp Tử Phàm uống một hơi cạn sạch ly rượu, thưởng thức cái ly rỗng trong tay, giọng nói tràn đầy cô đơn: “Tư Tề, cậu nói xem nhà là thứ gì?”

Triệu Tư Tề liếc nhìn Diệp Tử Phàm, nửa thật nửa đùa hỏi: “Sao thế? Diệp tổng đang tính chấm dứt cuộc sống độc thân à?”

Diệp Tử Phàm hơi nhếch môi: “Có gì không thể?!” Nếu đối tượng là Mạch Tử và Mạch Bảo thì rất đáng để cho hắn mong đợi. Bây giờ chỉ cần Diệp Tử Phàm nghĩ đến người con trai kia thì sẽ không tự chủ được mà để lộ ra vẻ mặt dịu dàng.

Triệu Tư Tề ngẩn người, tỏ ra không tin được mà nhìn Diệp Tử Phàm. Đợi một lúc mà vẫn không thấy được đáp lại, Diệp Tử Phàm thúc giục: “Này, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?”

Triệu Tư Tề hồi thần lại, suy nghĩ rồi nói: “Trong quan niệm của người Trung Quốc thì ‘nhà’ là nơi để tránh gió, che nắng che mưa, là một nơi vô cùng ấm áp.”

“Tư Tề, cậu biết không? Hôm nay có một đứa bé bốn tuổi hỏi tôi, chú à, vì sao nhà của con lại bị lấy đi? Một câu hỏi rất dễ trả lời, nhưng mà tôi lại không biết làm sao để trả lời thằng bé.”

Triệu Tư Tề rốt cục cũng hiểu được là Diệp Tử Phàm đang phiền lòng về việc giải tỏa khu nhà cũ, anh an ủi vỗ vai Diệp Tử Phàm: “Việc này không phải do chúng ta làm chủ. Dù sao thì chính phủ đã ra quyết định, chúng ta không làm thì cũng có người khác nhận thầu. Nếu như mảnh đất đó mà rơi vào tay Tạ Thiên Lỗi thì e là kết cục của cư dân trong khu nhà đó còn thê thảm hơn bây giờ cả trăm lần.”

“Tư Tề, từ trước đến nay tôi làm việc gì cũng chẳng quan tâm mấy đến cảm nhận của người khác, chỉ cần tôi cho là đúng thì được. Nhưng hôm nay đứa bé đó đã khiến cho tôi hiểu ra rằng, có một vài thứ tiền tài danh lợi đều không thể đổi được. Tôi nắm rất rõ về khu nhà cũ đó, mặc dù dân cư trong đó rất nghèo khổ nhưng họ sống rất vui vẻ. Có đôi khi tôi còn hâm mộ cuộc sống của họ nữa đấy!”

Triệu Tư Tề cười mắng: “Anh đúng là người đang no nên muốn thử nghiệm cảm giác của người đói. Hồi đó khi tôi đi học, điều kiện trong nhà không tốt, chi phí sinh hoạt không đủ, tiền làm thêm thì không trả đúng hạn. Cả tháng trời tôi phải gặm bánh bao chay mới sống sót qua được thời kỳ khó khăn đó.”

Diệp Tử Phàm nhìn sang Triệu Tư Tề: “Tôi cứ tưởng trước giờ cậu sống rất tốt chứ?!”

“Ai dui, Diệp tổng tài à, kim chủ như anh sao có thể hiểu được nỗi khổ của kẻ bình dân như chúng tôi! Cứ lấy dân cư trong khu nhà cũ đó làm ví dụ đi, bọn họ cũng muốn sống trong biệt thự cẩm y ngọc thực nhưng họ không có tiền. Ngay cả việc họ xuống đường biểu tình cũng vậy, họ vốn đâu có muốn nhưng đều vì cuộc sống quá khó khăn bức bách. Cái xã hội này con mẹ nó đúng là ăn thịt người mà.” Triệu Tư Tề hung hăng mắng một câu, sau đó cạn sạch ly rượu trong tay.

Diệp Tử Phàm bị thái độ bồng bột này của Triệu Tư Tề chọc cười, lúc nào Triệu Tư Tề cũng tỏ ra nhã nhặn, nho nhã, bình thường luôn chú trọng đến hình tượng, hôm nay lại để lộ ra mặt tính cách này.

Triệu Tư Tề bị Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm thì cảm thấy rất là lạ, chẳng hiểu vì sao mà trái tim liền đập lỗi nhịp. Trong lòng không khỏi buồn bực, ánh mắt người này chẳng khác gì như có ma lực, tựa hồ như có thể hút người khác vào sâu tận bên trong…

Triệu Tư Tề vội cầm lấy bình rượu rót thêm cho Diệp Tử Phàm, mượn việc này để che giấu đi cảm xúc bất thường vừa hiện ra trong đáy mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.