Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 18: Vết rách!




Thời tiết dạo này thất thường, virus cảm cúm tàn sát bừa bãi, Diệp Tử Phàm cho là Mạch Tử chỉ cảm mạo thông thường mà ho khan nên không quá để ý nữa. Điểm lên chóp mũi Mạch Tử mà dặn dò: “Nhớ chú ý sức khỏe! Em đó, thân thể yếu ớt như vậy thì càng phải chú ý tự chăm sóc cho mình.”

Lời nói của Diệp Tử Phàm tràn đầy thân thiết sủng nịch nhưng trong lòng Mạch Tử lại cảm thấy chua chát.

Từ nhỏ thân thể của Mạch Tử không được tốt, từ nhỏ đến lớn bệnh tật không ngừng. Lần đầu tiên của hai người, tuy rằng đêm đó Diệp Tử Phàm hết sức ôn nhu, nhưng hôm sau Mạch Tử vẫn sốt cao. Diệp Tử Phàm đầy nôn nóng ôm cậu đến bệnh viện xử lý miệng vết thương, ngồi bên cạnh chăm cậu truyền nước biển, còn nấu cháo thịt gà cho cậu ăn.

Thời gian hai người ở bên nhau, Mạch Tử vừa bị ốm thì Diệp Tử Phàm liền khẩn trương không thôi, cho dù công việc bận rộn đến thế nào cũng vẫn sẽ ở bên cạnh chăm sóc cậu. Khi đó Diệp Tử Phàm là người tình hoàn mỹ, dịu dàng chăm sóc, che chở cậu đủ mọi bề khiến cho cậu không tự chủ mà đắm chìm trong tình yêu của anh ta.

Rồi sau đó, tất cả đều thay đổi, người yêu thương cậu nhất nay lại là kẻ tổn thương cậu sâu nhất. Tuy rằng chuyện đã qua nhiều năm, ân oán tình thù của hai người hẳn là nhờ thời gian mà phai nhạt, nhưng Diệp Tử Phàm đột nhiên xuất hiện lại còn tỏ thái độ ái muội với cậu khiến cho Mạch Tử tức giận không thôi. Kẻ lúc trước vứt bỏ cậu, thương tổn cậu nay lại giả mù sa mưa chạy đến quan tâm cậu thật không biết anh ta lại tính toán cái gì!

Mạch Tử tức giận trừng mắt nhìn Diệp Tử Phàm, khẩu khí khó chịu: “Cám ơn Diệp tổng tài đã quan tâm, tôi không gánh nổi đâu!”

Diệp Tử Phàm không buồn để ý đến lời nói lạnh nhạt của Mạch Tử mà vẫn tươi cười: “Thời gian không còn sớm, mau về nghỉ ngơi đi, anh về đây!” Hai tay đút túi, ưu nhã xoay người đi về.

Mạch Tử nhìn bóng dáng tiêu sái bỏ đi của Diệp Tử Phàm, trong lòng vô cùng khó hiểu. Người này cứ như vậy mà đi thôi? Anh ta không phải đến trả đũa mình à? Dường như nghe thấy tiếng lòng của Mạch Tử, Diệp Tử Phàm dừng bước chân.

Tim Mạch Tử lại nảy lên, quả nhiên anh ta không bỏ qua dễ dàng như vậy. Lúc này cậu muốn bỏ chạy thì đã không kịp nữa, thân ảnh cao lớn của nam nhân nhanh chóng chặn ngay trước mặt đè Mạch Tử vào một gốc cây, ngay sau đó là bờ môi nóng như lửa đè lên môi cậu.

Mạch Tử kịch liệt giãy dụa, nhưng giọng nói tà mị của Diệp Tử Phàm lại chui vào trong tai: “Em đừng gây tiếng động quá lớn, Mạch Bảo đang chơi ở bên kia, để nó thấy được thì không ổn đâu!”

Mạch Tử cả kinh, nhất thời không dám chống cự. May mà hai người dựa vào một gốc cây cổ thủ, cành lá sum xuê giấu bớt đi thân ảnh hai người, từ góc độ của Mạch Bảo căn bản không thể thấy được.

Diệp Tử Phàm cong khóe môi nhẹ nhàng cười, bờ môi nóng ướt lại dán lên. Môi chạm môi căn bản không thể thỏa mãn được hắn, bờ môi không an phận nhẹ nhàng cọ sát từ từ châm lửa. Hơi thở nóng rực đem chút lý trí còn sót lại của Mạch Tử đốt cháy không còn một mảnh. Đầu lưỡi linh hoạt cạy môi Mạch Tử ra, từng chút một tinh tế liếm láp, luồn sâu vào trong quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu.

Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt…

Gió đêm thổi qua khiến cành lá đung đưa xào xạc, những đóa hoa li ti rơi xuống hai con người đang quấn lấy nhau. Môi kề môi, thỉnh thoảng có đóa hoa bị cuốn vào, đóa hoa mềm mại không biết bị nghiền nát từ khi nào, hòa tan ở trong miệng cả hai. Vị chan chát của cánh hoa càng như chất xúc tác châm lên ngọn lửa dục vọng nguyên thủy, Diệp Tử Phàm bất giác thả tay Mạch Tử ra, hai tay quấn quanh eo cậu ôm thật chặt như muốn đem cậu khảm sâu vào trong cơ thể mình.

Không thể tiếp tục nữa… nếu còn hôn tiếp thì sẽ không thể khống chế nổi!

Diệp Tử Phàm miễn cưỡng kéo về một chút lý trí, nhẹ nhàng tách ra. Dựa vào ánh trăng mà cẩn thận ngắm Mạch Tử, trên bờ môi mỏng manh còn dính đầy nước lấp lánh, trên mặt mang theo dư vị triền miên chưa dứt. Hơi thở dồn dập phả vào người hắn vừa ấm vừa ngứa. Đôi mắt của Mạch Tử hơi hơi rủ xuống, phỏng chừng là vì ngượng mà không dám nhìn mình.

Diệp Tử Phàm cười khẽ, dịu dàng nói: “Anh đi đây, gần đây anh bận nhiều việc lắm, khi nào rảnh lại đến thăm em và Mạch Bảo. Nhớ chăm sóc cho mình!”

Mạch Tử vẫn buông xuống mí mắt không đáp, Diệp Tử Phàm không để ý, cúi xuống cắn nhẹ lên môi cậu một cái rồi mới chịu đi.

Mạch Tử ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thân ảnh dần dần biến mất trong bóng tối, nhẹ nhàng đưa tay lên mân mê môi, hương vị của người nọ dường như vẫn còn lưu lại, Mạch Tử dựa vào thân cây, hai mắt đầy mơ hồ.

Cậu không rõ mình rốt cục là vì sợ Mạch Bảo biết được quan hệ thân mật giữa hai người mà không dám chống cự hay là vì từ đáy lòng vẫn khao khát được tiếp xúc thân mật với anh ta.

Mạch Tử không dám nghĩ tiếp nữa, cậu sợ mình vẫn không thể khống chế được mà lại một lần nữa chìm vào sự dịu dàng giả dối của Diệp Tử Phàm. Kiên trì trong lòng, vào một đêm mùa hè đã sinh ra một vết rách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.