Editor: Inulovekagome
Bộ phim mà Lục Phỉ đang tham gia có tên là《 hacker 》.
Vai anh đóng chính là vain am chính, một thiên tài với chỉ số IQ cao – La Khiêm, cũng là hacker đứng đầu quốc tế.
Chỉ với một chiếc máy vi tính, hắn ta có thể tạo ra vô số tiền tài.
Cũng hính bởi cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió như vậy mà hắn luôn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Nghe sự góp ý của đồng bạn, nói tình yêu có thể thay đổi một người.
Vì vậy, La Khiêm bắt đầu đưa mắt chuyển dời đến những người phụ nữ.
Mỗi cô gái được giới thiệu, hắn luôn dễ dàng có thể tìm được tất cả tư liệu liên quan về họ, hơn nữa, còn có thể phân tích thấu đáo cả con người ấy.
Đối với La Khiêm, xem mắt chỉ là một loại nghiên cứu mới mà thôi.
Mà trong quá trình này, có một người phụ nữ hoàn toàn khác biệt so với những người khác khiến hắn phải chú ý, “tình yêu” của hacker thiên tài cuối cùng cũng nở hoa.
Lúc này, Lục Phỉ và Dương Ngưng đang quay chụp cảnh nam nữ chính gặp nhau.
La Khiêm ngồi trước cửa sổ sát đất thật lớn, trước mắt bày một ly cà phê còn đang bốc hơi ấm.
Cửa tiệm mở ra, tiếng chuông gió từ từ vang lên, một nữ nhân ăn mặc thời thượng bước vào.
Ánh mắt lướt quanh, khi dừng trên người La Khiêm thì không khỏi ngẩn ra, đáy mắt thoáng một tia than thở, cô bước về phía trước, nói với người đàn ông ngồi đó:”Anh là La tiên sinh đúng không?”
"Ừm." La Khiêm gật đầu một cái, ánh mắt không dấu vết quan sát Dương Ngưng.
Mà đối vớiánh mắt ấy, người phụ nữ rất phóng khoáng giới thiệu:” Xin chào, tôi là Chu Mẫn.”
"La Khiêm."
"Nghe nói anh làm IT, có vẻ không giống chút nào.” Chu Mẫn mở lời nhận xét, cô không thể không thừa nhận cô rất có hứng thú với người trước mặt, nào có nhiều cơ hội gặp được một người đàn ông hoàn hảo như vậy, cô tất nhiên phải nắm chặt lấy nó.
"Cô thấy hứng thú đối với tôi?” La Khiêm bưng cà phê lên, thong thả ung dung kết luận.
Chu Mẫn nghe lời hắn nói, mặt bỗng đỏ bừng lên, mà khi cô còn chưa kịp nói gì thì La Khiêm đã tiếp lời:” Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô.”
Âu nói của hắn khiến người phụ nữ không kịp phản ứng, ánh mắt sững sờ nhìn về phía bên này.
Ngưng trên thực tế, Dương Ngưng ngây ngẩn cả người, lời kịch của La Khiêm không phải như vậy, chẳng lẽ Lục Phỉ đọc sai.
Nghĩ vậy, ô đứng lên, dựa theo cá tính nhân vật mà mở miệng:” Lời này của anh là có ý gì?”
Lục Phỉ đóng vai La Khiêm, thong thả ung dung lấy tờ một trăm nhân dân tệ trong ví ra đặt lên bàn, sau đó xoay người rời đi.
Tất cả động tác trông hết sức ưu nhã, thể hiện rõ khí chất, kiêu ngạo của một thiên tài chỉ số IQ cao.
Hắn nghĩ, hắn ẽ không bao giờ tốn thời giờ cho mấy việc buồn chán như vậy nữa.
Phụ nữ, còn không bằng nghịch máy tính đâu.
"Cắt, qua.” Đúng lúc này, khuyết thanh trực tiếp hô ngừng, mà Dương Ngưng đang ngồi trên ghế còn chưa kịp phản ứng.
Đợi đến khi nghe tiếng một đứa trẻ hoan hô vui cười không ngừng, cô mới chợt hoàn hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, đáy mắt lướt qua một tia phức tạp.
Lục Phỉ, cố tình áp chế cô!
Rất nhanh, ý nghĩ này được xác nhận.
Phần biên tập, cắt nối nơi hậu trường, mặc dù Lục Phỉ nói hơi chút biến tấu so với lời kịch thật sự, nhưng đúng là điều này đã làm yếu bớt sự tồn tại của Dương Ngưng trên màn ảnh.
Trước ống kính, phó đạo diễn nhìn cảnh tượng quay chụp ở giữa sân, lạp tức quay sang nhìn khuyết thanh:” Nhân vật nữ này của Dương Ngưng, quá ít lầ xuất hiện, có nên tạo cơ hội cho cô ấy không?”
"Không, quay rất tốt.” khuyết thanh lắc lắc đầu nói:” Yếu tố chính của bộ phim này chính là Lục Phỉ nha! Cậu ấy sử dụng khả năng diễn xuất cướp đoạt ống kính, Dương Ngưng có thể đột phá được hay không, hoàn toàn dựa vào năng lực cá nhân rồi.”
Lục Phỉ còn cố ý làm tốt như vậy, chứng kiến cả phân đoạn, ông cũng không nhịn được sự mừng rỡ, ông có thể xác định, sau khi xuất ngoại học tập mấy năm, trình độ diễn xuất của cậu ta đã không ngừng tiến bộ.
Đã vậy, đối với lần này, khuyết thanh cũng liền mặc kệ thôi.
Nghe ý tứ của ông, trong lòng phó đạo diễn không tránh khỏi có chút tiếc nuối cho nhân vật nữ chính.
Có cơ hội hợp tác cùng Lục ảnh đế, nếu có thể nắm chặt thì việc tăng thêm danh tiếng cũng không khó, chỉ tiếc, không biết cô ấy đã làm gì đắc tội với Lục Phỉ.
Mà lúc này, Dương Ngưng đang ngồi trong studio, cũng cảm thấy áp lực trên người càng ngày càng nặng.
Lục Phỉ đè ép cô không chút lưu tình.
Tốt không được mấy lần, rõ ràng sắp đột phá giới hạn, lại bị ngăn cản, mãi không tìm được lối ra.
"Cắt, qua." Giọng nói của Khuyết thanh một lần nữa vang lên, lần quay này hoàn thành đại biểu cho các cảnh quay của Lục Phỉ và Dương Ngưng đã hoàn toàn kết thúc.
Cũng bởi vì trước đó Lục Phỉ từng mở lời nên phần diễn buổi chiều của anh đã hoàn toàn tập trung vào buổi sáng, vì vậy, sau đó không còn phần của anh nữa.
Chờ Lục Phỉ nhìn cũng không thèm nhìn Dương Ngưng một cái, phụ tá của Dương Ngưng lập tức giúp cô ta trang điểm lại.
Mà lúc này, tiếng nghị luận bắt đầu vang lên trong đám nhân viên tổ diễn xung quanh.
"Thật không hổ là Lục ảnh đế, kĩ thuật thật quá truyệt vời!”
"Ừm, nhìn anh ấy làm người xem không tự chủ được mà nhập vào hoàn cảnh đó.”
"Vừa nãy, tất cả lực chú ý của tôi đều nằm trên người anh ấy, ảnh đế thật không phải là hư danh.”
"Dương Ngưng không giống lời đồn a, cái gì mà thuộc phe thực lực, trước mặt Lục Phỉ, một chút cảm giác tồn tại cũng không có nha.”
“ Dương Ngưng àm sao đấu được với Lục nam thàn chứ.”
"......"
Câu nói của người cuối cùng khiến sắc mặt Dương Ngưng lập tức đen xuống, ánh mắt nhìn về phía Lục Phỉ tràn đầy cảm xúc khó hiểu và bi thương.
Hành động của anh chắc chắn là để phai nhoà sự tồn tại của cô trước màn ảnh.
Ống kính cũng bị mất, cô diễn vai nữ chính này có phải bất hợp lí hay không?
Lúc này, trở lại khu nghỉ ngơi, Lục Phỉ liền thấy con trai nhà mình bê đồ ăn, ăn thật vui vẻ.
Mà ở bên cạnh cậu là Trương Viễn.
"Ba." Nhìn Lục Phỉ trở lại, Lục Hạo lập tức hưng phấn chạy đến.
Lục Phỉ nhanh chóng đỡ được, vẻ mặt nhu hoà hỏi:” Sao vậy?”
"...... Ba vừa đóng phim đó, thật cool ngầu nha.” Lục Hạo không chút khách khí khích lệ, mặc dù cậu còn nhỏ, không biết kĩ thuật diễn là gì nhưng vẫn hiểu, khi ánh mắt người xung quanh nhìn ba toàn là sự kính nể, và cả biểu hiện khác biệt hoàn toàn so với mọi ngày của ba nữa.
"Cool?" Nhớ tới từ này, Lục Phỉ nhíu mày.
Nghe vậy, Lục Hạo gật đầu một cái, sau đó nói: "Lần trước, con và mẹ xem TV, khi có một anh đẹp trai ra sân, mẹ liền chỉ vào anh ấy khen đẹp trai, tài giỏi.”
Lục Hạo vừa nói, còn vừa phụ hoạ.
"Thật sao?" Lục Phỉ nghe xong, ngầm ghi tạc vào lòng.
Khen người đàn ông khác tuấn tú, cool ngầu sao? Có thể so sánh với anh sao?
Xem ra khi anh không ở đây trong một khoảng thời gian dài, cuộc sống hai mẹ con nhà này trôi qua thật vui sướng a.
Thấy Lục Phỉ bỗng mang vẻ mặt nhu hoà, trưỡng viễn đứng một bên không nhìn được lùi về sau mấy bước, Lục Hạo không hổ là cậu bé được dân mạng bình chọn là đứa trẻ chuyên đào hố.
Hiện tại, không chỉ đào hố cho ba mà còn đào cho cả mẹ mình nữa!
Tuy nhiên, quan trọng hơn là ánh mắt vừa nãy của Lục Phỉ cho thấy anh ta rất để ý đến vợ mình.
Thật là khó để người ngoài có thể tưởng tượng được về một ngày, khi mà Lục Phỉ thật sự khom lưng vì một người phụ nữ, chỉ nghĩ một chút thôi đã làm người kinh ngạc vô cùng.
Khó tránh khỏi tò mò, trương viễn bắt đầu cảm thấy hứng thú với người vợ hiếm gặp của Lục ảnh đế rồi đấy.
Hai người lớn đang suy nghĩ đủ điều, nhưng đối với Lục Hạo mà nói, thật nhàm chán.
Thấy ba mình như đang suy tư điều gì, Lục Phỉ vội vàng kêu: "Ba, ba đang nghĩ gì vậy? Sao không để ý đến Hạo Hạo?”
Lời con nói làm Lục Phỉ nhanh chóng phục hồi tinh thần, anh lập tức ôm con trai, nhéo nhéo đôi má nhỏ nhắn trơn mềm của cậu, trả lời:” Baba đang nghĩ xem, hai ta có nên đi tìm mẹ hay không.”
Anh phải hỏi chuyện cho ra lẽ, người đàn ông vừa cool ngầu, vừa đẹp trai đó là ai?
"Vâng, vâng!” đôi mắt to lập tức tràn đầy sương mù, thanh âm hưng phấn tràn ra:” Chúng ta cùng đi tìm mẹ, cùng đi ăn cơm.”
"Ừm." Lục Phỉ gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Viễn nói: "Đi trước."
"Ừ." Trương Viễn gật đầu một cái.
Sau đó, anh nhìn theo bóng dáng Lục Phỉ khai báo rồi rời đi cùng đoàn đội của mình, mà theo đuôi bọn họ là tổ chuyên mục.
Giờ khắc này, khoé môi Trương Viễn không nhịn được gợi lên một độ cong nhỏ, anh phát hiện, dường như bây giờ Lục Phỉ càng ngày càng có “nhân khí” rồi, một Lục Phỉ như vậy, sức quyến rũ còn nâng lên mấy bậc so với trước kia đấy.
Ánh mắt không tự chủ lại trở về trên người Dương Ngưng đang đóng phim.
Cũng bởi có ức hút như vậy nên mới có mấy đoán hoa đào nát ở xung quanh.
Trước kia, anh vẫn cảm thấy con người của Dương Ngưng không tệ.
Chỉ là cô ấy đã biết rõ người ta là người có gia đình mà còn tỏ vẻ như vậy …………….. tâm tính người này, chẳng cần bàn cãi thêm nữa.
Hôm nay, mấy hành động kia của Lục Phỉ, anh đều bỏ vào trong mắt, đối với thái độ dứt khoát không lưu tình của anh ấy, anh chỉ có thể nói hai tiếng:” Bội phục.”
Đào hoa đến cửa, không phải ai cũng có thể cự tuyệt được.
Nghĩ tới đây, Trương Viễn tiếp tục cúi đầu nhìn kịch bản của mình.
Mà lúc này, Dương Ngưng đang đóng phim, thấy đoàn Lục Phỉ dời đi, không khỏi có chút mất hồn, chính vì thế mà bị khuyết thanh trực tiếp kêu “Ngừng.”
Sau khi dừng lại, khuyết thanh chỉ nói:” Dương Ngưng, đừng để tôi nghi ngờ trình độ chuyên môn của cô.”
"Đạo diễn, tôi hiểu." Nghe được câu này, Dương đứng yên nói ngay lời xin lỗi, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục chúi đầu quay xong cảnh phim dang dở.
Bên kia, hai cha con Lục Phỉ và Lục Hạo cũng đã đến phòng làm việc của Nhan Hạ.
Và cũng lần này, sự xuất hiện của hai người lại lần nữa làm nhân viên trong công ty rung động.