CHƯƠNG 28: TUYỆT KỸ
Gần đây kinh thành xuất hiện một cao thủ thần bí với kiếm thuật xuất thần nhập quỷ, tự xưng là Hắc Tường Vi, nhận nhiệm vụ ám sát. Giang hồ đồn đãi: chỉ cần ra được giá, không có người nào mà Hắc Tường Vi không giết được.
Triệu đồ tể ra giá năm trăm lượng vàng cho nhiệm vụ lấy đầu Lưu Tam trong thời gian ba ngày.
Người đeo mặt nạ xanh nhận lấy vàng, rồi nhét vào lồng ngực.
Triệu đồ tể mãn nguyện cười lớn: “Thưởng vàng cho sát thủ Hắc Tường Vi, quả nhiên danh bất hư truyền: Chỉ cần ra được giá, không có người nào mà Hắc Tường Vi không giết được.”
Người đó lạnh lùng nói: “Sai! Ta chỉ giết người đáng chết!”
Triệu đồ tể cười: “Ta cũng chỉ giết kẻ đáng chết, nhưng tiền ta thu được lại kém xa ngươi!”
Người đó lại tiếp tục nói: “Có một số người ta giết mà không thu tiền.”
Triệu đồ tể thắc mắc hỏi: “Người nào?”
Người đó lại nói: “Người mà không ai ra giá, nhưng lại đáng chết.”
Triệu đồ tể tò mò hỏi tiếp: “Không có tiền thì ngươi cũng giết?”
“Giết!”
Người đó lạnh lùng trả lời.
Đột nhiên, trong bóng đêm lại hiện lên tia sấm chớp đỏ sậm…
Triệu đồ tể hoảng sợ, không hiểu…
Người đó nói: “Ngươi cũng là người đáng chết! Một tên đồ tể, sao có thể ra được mức giá năm trăm lượng vàng? Rồi lại mời ta giết một tên Giang Dương đại đạo chích lẩn trốn đã lâu? Chân tướng chính là ngươi và tên Lưu Tam là đồng bọn, ăn chia không đều nên muốn lợi dụng ta để giúp ngươi giết người. Cho nên, ngươi cũng đáng chết!”
“Phặc!”
Đầu Triệu đồ tể rơi xuống đất…
Mắt hắn trừng to…
Đến lúc lâm chung hắn vẫn không hiểu được, kiếm pháp của đối phương nhanh đến mức hắn là tên chuyên chém giết cũng không kịp nhìn thấy đường kiếm thì đầu đã lìa cổ?
Rốt cục Hắc Tường Vi là ai?
Hắn vĩnh viễn sẽ không biết được.
*
Hắc Tường Vi truy giết tên Giang Dương đại đạo Lưu Tam!
Hắc Tường Vi một nhát chém lìa đầu đồng bọn của Lưu Tam, tên đao phủ Triệu đồ tể!
Trong một đêm Hắc Tường Vi diệt trừ hai đại hại, thật là niềm vui lớn cho mọi người, mỗi con đường lớn nhỏ ngóc ngách trong kinh thành đều lan truyền câu chuyện của đại hiệp thần bí Hắc Tường Vi.
Ở cái thế giới không có internet, di động, ti vi và báo chí làm tuyên truyền, Hắc Tường Vi ba chữ này lan truyền như dịch bệnh, trong một đêm vang danh cả thiên hạ.
Ngay cả trong hoàng cung, mọi người đều đang phỏng đoán Hắc Tường Vi rốt cục là ai.
Thác Bạt Liệt sau khi bãi triều, khi đi ngang qua ngự hoa viên, vừa lúc nghe được hai cung nữ đang trốn bên trong hoa viên khe khẽ đàm luận câu chuyện của Hắc Tường Vi.
Thác Bạt Liệt dừng bước, ra hiệu cho đám tùy tùng thái giám theo sau cũng im lặng.
“Hắc Tường Vi võ công cái thế, nói không chừng là thần tiên hạ phàm đó.”
“Ta nghĩ không phải, nghe nói Hắc Tường Vi dùng kiếm, thần tiên đương nhiên chỉ dùng pháp thuật, chứ sao lại dùng kiếm? Dùng kiếm nhất định là con người, chỉ là kiếm pháp của hắn thật quá lợi hại.”
“Ngươi nói trên đời kiếm pháp lợi hại nhất là ai?”
“Đương nhiên là lão gia phủ Trác Vương rồi.”
“Chẳng lẽ Trác lão gia chính là Hắc Tường Vi?”
“Ngươi điên sao! Trác lão gia đã nổi danh như vậy, sao phải mặc đồ đen, đeo mặt nạ xấu xí hung tợn xanh lè đi giết người? Nếu ông ấy muốn trừng trị kẻ xấu, kêu thuộc hạ dẫn binh lính đi xử lý là được rồi.”
“Nói cũng phải, nhưng rốt cuộc Hắc Tường Vi là ai?”
“Trên giang hồ ai cũng đều đang đoán thân phận của Hắc Tường Vi, mà không ai biết. Chỉ nghe nói mỗi lần giết người, Hắc Tường Vi đều để lại một đóa tường vi màu đen đang nở để làm ký hiệu.”