Chương 420:
Trong đôi mắt của ông ta đong đầy nước mắt, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt khiến Tô Thính Ngôn không quen.
Tô Thính Ngôn lắc đầu: “Không, trước tiên các người nói cho tôi sự thật.”
Hứa Thanh căn môi nói: “Năm đó lúc con vừa chào đời, Ninh Nguyên còn không phải là tông thống, lúc đó ở nhà chúng ta gặp biên cô, mẹ bị đuồi giết, mẹ sinh non ở bên ngoài, chính là Từ Chân Nhân giúp mẹ đỡ đẻ, sau đó đưa đứa bé cho một người bảo vệ. Sau khi mẹ đi thì rốt cuộc chưa gặp được con, Từ Chân Nhân cũng không biết con bị đưa đi đâu nữa Sau đó, Từ Chân Nhân mới tình cò tìm thấy con.”
“Thì ra, lúc đầu mẹ của con, cũng chính là Cố phu nhân mới qua đời, bà ây không có khả năng mang thai, Tô €hương 311: Thân sinh Thịnh Quốc coi thường bà ấy, ở bên ngoài tìm không ít tiêu tam, bà ây nóng lòng nên đã nhận nuôi con, giả vờ sinh con ở bên ngoài, đưa con cùng vệ nhà, Tô Thịnh Quốc có mấy đứa con ngoài giá thú, đương nhiên không nghỉ ngờ. May mãn thay, Có Chân Chân thực sự không thê có con, vì vậy đối xử với con như con ruột của mình và đã làm một người tốt hơn hai mươi năm. Mãi cho đến sau này con xảy ra chuyện, Từ Chân Nhân mới tìm thấy con. Vốn dĩ Từ Chân Nhân không nhận đệ tử, nhưng ông ấy lại thu nhận con, không chỉ vì bát tự của con đặc biệt, còn bởi vì.
. ấy biết con chính là bé gái năm 6> Tô Thính Ngôn.sững sờ.
Hứa Thanh cắn môi: “Nếu không, tại sao đôi mắt của con lại có màu này, con chẳng lẽ Kg nghĩ tới sao? Đó là bởi vì mẹ..
Hứa Thanh đột nhiên tháo kính áp tròng khỏi một bên mắt của mình.
Bà ta nở một nụ cười ảm đạm: “Bởi vì mẹ, mẹ ruột của con, một bên mắt là màu xám và một bên là màu đen.”
Người có hai màu mắt…
– Hứa Thanh: “Bởi vì nó được cho là tượng trưng cho điều không lành, cho nên mẹ luôn đeo kính áp tròng đề che nó đi. Vì vậy, khi nhìn thấy đôi mắt của con, màu sắc khác với màu xám nhạt của người thường, mẹ biết ngay răng con nhất định là con gái của IS.
Hứa Thanh nói tiệp: “Vì vậy, sau khi mẹ liên hệ lại với Từ Chân Nhân, ông ây nói với mẹ, ông ây không dám trực tiệp nhận con, nhất là nhìn thầy hiện tại con sinh hoạt rất tốt, sợ con không chấp nhận nỗi sự thật, nhưng mẹ không thê chịu đựng được muôn xem hiện tại con sinh hoạt như thế nào, cho nên, mẹ giả vờ là bảo mẫu được mời đến. Khi mẹ chăm sóc con, nhìn thầy rằng bây giờ con sông rất tốt. Mẹ bạn đâu nghĩ răng nêu con có thể sông như thê này cả đời, đó không phải là một ý kiến tồi, chính là lại không ngờ.. . chuyện như thê này xảy ra.
Hứa Thanh cúi đầu: “Phu nhân là người tốt, mẹ cũng thực thương tiếc bà ấy qua đời, những mẹ hy vọng con có thê chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Tô Thính Ngôn không tin lắc đầu, nghĩ tói Cô Chân Chân, nước mắt lại Thồi: “Không, tội không tin, mẹ của tôi sẽ không chết, tại sao… Ai đã làm điều đó?”
Trước tiên, Tô Thính Ngôn ghép nối những điều này và những tai nạn trong quá khứ, cô cảm thầy chúng liên quan đến nhau.
Cô nắm chặt tay mình.
“Là Lâm Khuynh… Hoặc là Lâm Hàn.”
Cô đột nhiên đứng lên: “Tôi muốn đi tìm anh ta.”
Phía sau, Ninh Nguyên im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiêng.
“Ngôn Ngôn, con không có bằng chứng. Chính bảo mẫu của nhà con đã gây ra vụ nô. Bà ta đã kích nỗ quả bom và gây ra hỏa hoạn, gây ra chương 311 (2): Xuất ngoại những vụ nỗ liên tiếp. Hiện tại người đã bị cảnh sát khống chế.”
“Không, không thể chỉ có riêng bà ta.”
“Nhưng là, hiện tại bảo mẫu kia khẳng. định rằng trong lòng bà ta rất tức giận mới làm ra chuyện này, cho dù con biết đó là do nhà họ Lâm..
“Không…”
Tô Thính Ngôn trực tiếp lao ra ngoài.