Chương 401:
“Cô muốn làm gì, tôi đánh con gái tôi thì phạm pháp sao? Cô bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Lúc này, đôi tình nhân đứng đằng sau nhận ra Tô Thính Ngôn.
“Tô, Tô tiểu thư…”
“Aiya, tôi là fan của cô đó, sao cô lại ở đây.”
Lâm Nhứ từ đằng sau cũng đi lên.
Hai người nhìn nhìn nói: “Không lẽ hai người thật sự hẹn hò rôi, thật sao?”
Bà chủ cửa hàng lúc nãy còn đang – măng người nhìn thầy vậy có hơi bắt ngờ hỏi: “Đây là…
Cặp tình nhân lập tức hào hứng giới thiệu: “Đây là người nổi tiếng đó, người phụ nữ nỗ tiêng, nhà giàu, có đúng hay không?”
Bà ta không biết người nổi tiếng là g nhưng cảm thây người này nhất định rât lợi hại, nhật thời sợ hãi: “Lúc nãy tôi không có nói các người…
Tô Thính Ngôn đi đến bên cạnh cô gu” đó, nói với đôi tình nhân kia.
“Được rồi, bọn họ cũng không dễ.
dàng gì, các người cũng không cần ép người như vậy nữa, không phải chương 298: Từ thiện chỉ là một cái đồ buộc tóc thôi sao.”
Cô quay. đầu lại, Lâm Nhứ đã đi đến, cười cười nói với bà bán hàng: “Chúng tôi mua hết, bà kêu con gái bà đi về đi, gió tọ như vậy, ở đây bán hàng chỉ bằng về nhà làm bài tập.”
Đôi tình nhân đó cũng cảm thấy ngại ngùng, nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi chỉ nói vậy thôi, bà cũng không cân phải đánh người, bậy giờ Lâm tông bảo muôn mua hết rôi, Lâm tổng là người tốt, bà cám ơn người ta đàng hoàng đi.”
Lâm Nhứ đã lấy tiền ra.
Bà bán hàng thấy vậy, thật sự mua hết. : Bà ta lập tức cảm tạ Lâm Nhứ cả nghìn lân.
“Cám ơn, cám ơn, cảm ơn cậu rất nhiều.”
Tô Thính Ngôn nhìn, đây cũng là một kẻ chuyên ức hiếp con gái của mình.
Cô nói: “Về sau đừng đánh cô bé nữa.”
Người phụ nữ nghe vậy thỏ dài: “Tôi chương 298: Từ thiện cũng đâu có muốn, điều kiện của chúng tôi quá tệ, nhưng vẫn còn tổ, các thương gia đến đây nghỉ mát, nói phòng ở đây rât mắc, toàn là người có tiên ở, tôi mới bày sạp bán hàng, chỉ mới bày được có vài ngày…
Tô Thính Ngôn hít sâu một hơi, nhìn nhìn chỗ này.
Nhìn ở đây có vẻ rất tôi tàn.
Lâm Nhứ đưa tiền cho người phụ nữ, lại nghẹ thấy đôi tình nhân ở đăng sau phân khích la hét, quay người rời đi, Tô Thính Ngôn nói: “Người với người quả thật không giông nhau.”
Lâm Nhứ nói: “Sao vậy, em cảm thấy bọn họ đáng thương?”
“Mặc dù người nghèo cũng có chỗ đáng trách của người nghèo, nhưng mà, thế giới này vôn dĩ không công bằng, mọi con đường đêu dân đến thành Rome, có một số sinh ra đã ở Roma, em cũng may mãn, có mẹ từ nhỏ đã bảo bọc, nêu không cũng chẳng khá hơn cô gái này bao nhiêu.”
Lâm Nhứ nghĩ nghĩ: “Hay anh quyên góp một số tiên ở đây?”
Tô Thính Ngôn ngạc nhiên nhìn anh.