Chương 390:
Phía sau.
Lâm Nhứ ngồi trên xe lăn, nhìn hai người bên ngoài: “Đó là tay chân của Lâm Khuynh, muôn đi giúp đỡ sao?”
Khóe môi Tô Thính Ngôn cong lên một nụ cười mỉm nói: “Em thây, lập tức cần đến hỗ trợ chính là tay chân này của Lâm Khuynh.”
Lâm Nhứ sửng sốt, ngắng đầu lên.
“Ái chà, nói chủ tử của bà thì bà lại không cạo hứng? Tôi thấy bà lại còn trừng mắt nhìn tôi? Thật là, đều tại chủ của bà mà tôi mới phải tiếp tục ở chỗ này tốn thời gian, biệt không hả?
Không xen vào việc người khác, hừ, thật cho răng năng lực chính mình có bao lớn đâu, còn không phải là vì tiền chương 290: Cảnh cáo mà muốn dán lên Lâm Nhứ, tôi xem cô ta dán tới khi nào. “
Hứa Thanh bỗng nhiên càm lấy rác rưởi trong tay, ném vào người gã.
Người đàn ông vô cùng tức giận, trực tiếp muốn bắt lầy Hứa Thanh.
Chỉ có điều gã còn chưa kịp chạm đến quần áo của Hứa Thanh, phía sau đột nhiên có người chạy đền, vài người trực tiếp ngăn chặn gã đàn ông kia.
Gã hoảng sợ, lo sợ không yên nhìn đám người.
“Các người, các người là ai…”
Hứa Thanh chậm rãi bước đến.
“Cậu có thể nói tôi, nhưng mà cậu không thê nói Ngôn Ngôn một câu không tốt nào.
Nói xong, bà ta đi lên, trực tiếp dẫm một chân lên cánh tay gã đang bị đè xuông.
Gã gào lên một cách đạu đón.
Hứa Thanh sai một người bên cạnh: “Bịt miệng gã lại.”
Đám người nghe xong mệnh lệnh, trực tiếp bịt miệng gã lại.
Hứa Thanh nhìn gã: “Chủ tử có cái đức hạnh gì, hạ nhân cũng có chính cái đức hạnh nây.”
Không nghĩ tới Hứa Thanh lại mạnh mẽ như vậy, người nọ đã bị dọa mở to hai mất nhìn.
Hứa Thanh cụp mắt xuống nhìn, lúc này tuy rằng vóc dáng của bà ta cũng không cao, nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng cao lớn trong lúc nhất thời.
“Biết sau khi trở về nói với chủ tử của cậu như thê nào không?”
Gã mãnh liệt gật đầu.
Hứa Thanh nói: “Việc hôm nay tốt nhất căn:chặt răng không nói, nêu không, cậu biết ở kinh đồ rất nhiều người có thể đi ngang, cũng có rất nhiêu người, cho dù là khom lưng đi cũng sẽ bị bắt lại, hãy cần thận.”
Uy hiếp đơn giản như: vậy, lại áp chế vài người ở đây so với nói cái gì đều có hiệu quả hơn.
Gã đàn ông đã sợ bà ta đến mắt hồn chương 290: Cảnh cáo mất vía.
Lúc này Hứa Thanh mới cho đám người một ánh mắt, để cho bọn họ rời đi.
Chỉ có điều, bà ta cho rằng vừa mói giải quyết một sự việc, ngâng đầu lên, lại liếc mắt một cái thấy được người trước mặt.
Tô Thính Ngôn đứng ở một chỗ, nhìn Hứa Thanh.