Chương 385:
Hứa Thanh vội vàng lấy nước lại cho GỌI “Tiểu thư, cô làm sao vậy, cô đã một ngày không ngủ, còn có thê chịu được chứ?”
Tô Thính Ngôn nhận ly nước nói: “Cảm ơn…”
“Nói cái gì vậy chứ, tiêu thư, thân thể của cô mới quan trọng, tôi thầy cô vừa rôi đã rât lo lãng, làm sao vậy, tập đoàn Lâm Vũ cũng đã tới, hẳn là sẽ không có ván đề gì đâu?”
Tô Thính Ngôn lắc đầu: “Không, lười nói vừa rôi của bọn họ đã Thão nhở tôi, người Lâm Vũ đến cũng chưa chắc đã là an toàn, vôn dĩ bọn họ cũng có rất nhiều người muốn làm khó dễ từ giữa, bẫy Lâm Nhứ ở chuyện bay này, đề Lâm Vũ đi mở chuyên bay, cuôi cùng cho dù Lâm Vũ có đồng ý, bọn họ cũng có thể ra tay ở bên trong… Cũng rất nguy hiểm.”
Hứa Thanh nghe xong thì kinh ngạc sợ hãi.
“Vậy làm sao bây giờ ?”
Tô Thính Ngôn lắc đầu.
Lúc này, Hứa Thanh suy nghĩ một chút, bông nhiên nói: “Tiểu thư, nêu cô tin tưởng tôi, tôi có quen biết một người… Bọn họ có máy bay tư nhân, có thê trực tiếp. cất cánh, nêu cần thiết, tôi giúp cô liên hệ bọn họ một chút.”
Tô Thính Ngôn kinh ngạc ngắng đầu lên: “Dì quen biết?”
“Đúng vậy.” Hứa thanh nói: “Đã đến lúc này, tôi cũng không nói dối tiểu thư, chính là quen biết một nhà, vẫn rất đáng giá đề tin tưởng.”
Tô Thính Ngôn nhìn Hứa Thanh một cái thật sâu.
Sau một lúc lâu, cô nói: “Vậy dì đi liên hệ thử một chút đi.”
Hứa Thanh nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Tôi lập tức đi.”
Nhìn người đi rồi, Tô Thính Ngôn đi theo An Mệ Hinh sang bên này xem có ai có thể giúp đỡ.
Nhưng mà không thể nói cho bắt luận kẻ nào của nhà họ Lâm.
An Mễ Hinh có chút khó hiểu: “Con nói người này đáng tin cậy sao?
Không phải người nhà họ Lâm phải không?”
“Vốn dĩ nhà họ Lâm cũng có người muôn hại chúng ta, tìm người nhà khác, có khi càng đáng tin cây hơn, mà người này… Tuy răng vấn luôn ở bên người con che giâu rât sâu, nhưng mà con hoài nghỉ từ sớm rằng cô ây cũng không phải một người.
bình thường, con tin tưởng nêu cô ấy _ đã nói ra, nhất định là trong lòng năm chắc, mẹ, hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác, chúng ta tạm thời thử một lần đi.”
An Mễ Hinh thật sự cũng không thê tin tưởng những người khác, chỉ có thể gật gật đầu, lôi kéo Tô Thính Ngôn: “Cảm on con, Thính Ngôn, có con ở đây, mẹ yên tâm hơn rât nhiều.”
Khi vẫn ởỏ bệnh viện chờ đợi trong nôn nóng, người nhà họ Lâm còn đang âm T không thôi, đối với việc có vận chuyền máu hay không, tranh chấp không ngừng.
Nhưng mà Tô Thính Ngôn lại không tham dự vào.
Lúc này Lâm Khuynh cũng đi tới, ngồi xuống, nhìn Tô Thính Ngôn: “Rát lo lăng đúng không, tôi cũng rất đồng cảm với cô, cô Tô.”