Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tô Thính Ngôn

Chương 250




Chương 250:

“Tan họp.”

Anh ta xoải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Xác định người kia là người của Lâm Khuynh?”

“Vâng thưa anh, người này tới nước ta lập tức đi gặp mặt với Lâm Khuynh. “

“Tô Thính Ngôn khi nào đi?”

“Ngày mai.”

Tô Thính Ngôn và Cố Tử Huyên xuất phát đi nước Mỹ đi công tác.

dJohnson nhìn khôn khéo, lời nói cũng rất dí dỏm hài hước, một đường đều dí dỏm gây cười, trên máy bay anh ta còn nói: “Không nghĩ tới Tô tổng lại xinh đẹp trẻ trung như vậy, người sáng lập của Trường Linh còn nhỏ ruổi như vậy, làm người ta cảm thấy thế giới này thật đáng sợ, đương nhiên tiền đề là chúng ta có thể có hợp tác.”

Trong giọng nói của Tô Thính Ngôn không có cảm xúc gì: “Tôi cũng rất chờ mong.”

Johnson xuống máy bay, cùng Tô Thính Ngôn vào ở Steve khách sạn.

Tô Thính Ngôn vào phòng lại không chuẩn bị nghỉ ngơi.

Có Tử Huyên nói: “Tô tổng trước đổi quần áo đi. “

Tô Thính Ngôn lắc đầu: “Tôi cảm thấy không thích hợp, trước đi ra ngoài nhìn xem.”

“Không thích hợp?” Cố Tử Huyên không rõ.

Cô quen biết không ít tổng giám đốc, như Lâm Nhứ lúc nào thì tự mình ra mặt hẹn người?

Xuống máy bay cô mới cảm giác được chuyện này, bởi vậy, nhìn Johnson đi rôi, cô nghĩ một chút, thay. đổi một bộ quần áo, không có nằm xuống nghỉ ngơi thích ứng sự chênh lệch múi giờ, mà là mở cửa đi ra ngoài.

vohnson trở lại phòng cũng không nghỉ ngơi, cởi cà vạt lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.

*Cô yên tâm, có đến mà không có về là khẳng định, tôi làm việc cô cứ yên tâm, ở nước Mỹ cô ta trốn không thoát đâu.”

Vài người nhìn thấy Johnson ra, cùng nhau đứng lên.

“Người tới rồi?”

“Đang ở phòng, người còn rất xinh đẹp.” Anh ta nhéo chiếc cằm dài rộng của mình.

Mấy người nghe xong đều cảm thấy hứng thú: “Phải không, cho nên anh có tâm tư gì khác?”

“Người đã tới, hơn nữa lá gan rất lớn, hai người con gái cùng nhau tới.”

*Ò, xem ra là đi chơi.”

Mấy người vui sướng kế hoạch thành công, nhưng lại .

không có chú ý tới, ở đằng sau cây cột, có người ở chỗ này lẳng lặng nhìn hai người.

Nghỉ ngơi một buổi tối, hôm sau Johnson chủ động mời các cô đi ăn cái gì, thuận tiện nhìn một cái thị trường bên này.

Cùng nhau đi vào một quán bar, bên trong có dàn nhạc đang biểu diễn, Johnson cười nói: “Đây là nét đặc sắc của nước Mỹ, tự do nhất, đến đây, chúng ta làm một ly, chúc mừng chúng ta tụ tập với nhau ở chỗ này.

Tô Thính Ngôn cầm lấy cái ly, lại nhìn anh ta: “Ở trong nước đã quên hỏi, anh làm thế nào mà biết Trường Linh?”

“Tôi nghe người ta giới thiệu.”

“Bây giờ người nhắc đến Trường Linh hẳn là cũng không nhiều lắm, đặc biệt còn đề cử đến công ty tổng bộ của chúng ta, người biết công ty tổng bộ của chúng ta ở đâu cũng không nhiều lắm, anh Johnson là nghe ai nói vậy?

Nói cho tôi, tôi cũng phải cảm ơn người này một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.