Chương 223:
Thật ra Cố Kiều đã sớm xem qua phương thuốc này rồi, lúc này cô ta giả vờ nhìn, mới nói, “Phương thuốc này sao tôi nhìn qua có vẻ quen quen…”
“Cái gì quen cơ?”
Ông lão ở phía sau hỏi với giọng điệu kỳ lạ.
Vẻ mặt của Cố Giao vô cùng quái dị: “Chính là… Ông ơi, ông có biết gần đây có một bệnh viện tên Trường Linh vô cùng lợi hại, con có quen một bác sĩ làm ở đó đã điều trị cho con suốt thời gian qua, cô ấy có cho con xem qua một phương thuốc, chính là cái thứ này.”
Ông lão híp mắt, nhìn Tô Thính Ngôn.
Mọi người đứng ở phía sau cũng tỏ vẻ kỳ lạ.
Tô Thính Ngôn nghe thấy hai từ Trường Linh, biểu cảm không đổi, nhìn Cố Kiều: “Cho nên, ý của cô là gì?”
“Cái phương thuốc này, nghe nói chính là đơn thuốc của viện trưởng.”
Cố Kiều nhìn chằm chằm vào Tô Thính Ngôn, ánh mắt sắc bén.
“Tôi nghe nói, phương thuốc này của viện trưởng, chính là do tự mình nghĩ ra. Phương thuốc này của cô… là từ đâu tới?
Ông lão ở phía sau nhìn hai người, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn.
*Con không cần nói bậy, Giao Giao.”
Cố Giao ngẳng mặt lên: “Con tất nhiên sẽ không nói bậy rồi, ông ơi, vừa đúng lúc, bác sĩ của con cũng tới đây, con vốn dĩ muốn nhờ cô ấy tới xem bệnh cho ông, bây giờ cũng vừa lúc đang ở đây.”
Tới rồi?
Thật đúng là trùng hợp quá đi.
Tô Thính Ngôn cười lạnh, nhìn Cố Giao vẫy tay ra hiệu cho một nữ bác sĩ đi ra từ phía sau.
*Bác sĩ Trần, cô xem, cái đơn thuốc này, với đơn thuốc của viện trưởng bệnh viện cô…”
Vị bác sĩ kia lần đầu tiên rơi vào trường hợp này, cô ta có một chút rụt rè với sợ hãi.
Nhát là khi Lâm lão gia ở đằng sau lạnh lùng nhìn cô ta mà nói: “Cô nói đi.”
Bác sĩ vội vàng cúi đầu cẩn thận xem qua đúng một lần, mới nói: “Cái đơn thuốc này đúng là công thức bí mật độc quyền của Trường Linh, là tự mình viện trưởng phát minh ra.
Lâm Khuynh ở đằng sau cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới, Cố Giao lại bí mật điều tra.
Cô ta còn điều tra cả đơn thuốc nữa.
Cố Giao đắc ý nhìn gương mặt vô cảm của Tô Thính Ngôn.
Ngày hôm nay khi cô ta tới đây, Lâm Khuynh đã nói, Tô Thính Ngôn được Lâm lão gia ưu ái như vậy, là bởi vì cô có thể chữa khỏi được bệnh của ông. Bây giờ cô đã bị người khác phát hiện ra tội ăn cắp đơn thuốc, cô còn có thể đứng trước mặt ông mà phô trương được sao???
Chỉ sợ số mệnh cô đỏ tới đây thôi, nó bắt đầu biến thành màu đen rồi đi.
Lâm Khuynh quan sát ở phía sau, nói xen vào: “Chúng ta tốt nhát là đợi A Nhứ tới rồi nói tiếp, Giao Giao, em tìm người này ở đâu ra thế, có đáng tin không?”
Cố Giao ngắng đầu lên: “Cho dù A Nhứ có tới cũng không thể thay đổi sự thật này, em nghĩ một người như Tô Thính Ngôn, một người không biết chui ra từ cái làng quê nào, sao lại có thể chữa trị được bệnh của ông, thì ra là do cô ăn cắp đơn thuốc của người khác, lại giả vờ đó là đồ của cô. Còn người này chính là bác sĩ điều trị của Trường Linh, đáng tin cậy hay không đáng tin cậy, cái đơn thuốc này, có rất nhiều bác sĩ ở Trường Linh đều biết rõ, ta tùy tiện dẫn một người tới, bọn họ ai cũng có thể nhận ra đấy chính là đơn thuốc của Trường Linh.”
Cố Giao đắc ý nhìn Tô Thính Ngôn, Tô Thính Ngôn cảm thấy rất buồn cười, thậm chí cô có chút đồng tình nhìn Cố Giao.
“Có Giao, cô muốn nhằm vào tôi, lý do chắc là rất rõ ràng nhỉ. Cô thích Lâm Nhứ như thế, cô cảm thấy cô hùng hồ dọa người như vậy thì anh ấy sẽ thích cô sao?”