Chương 217:
Nếu biết được lý do ông Lâm lại ưu ái cô ấy như thế, cô ta cũng sẽ có biện pháp để đối phó lại.
Cố Giao đang quan sát ở bên đó, cô nhìn thấy Lâm Nhứ đã tới.
Anh vừa bước vào, không nhiều lời lập tức đi thẳng tới chỗ bên cạnh Tô Thính Ngôn.
Anh không thèm để ý ánh mắt xung quanh của những người khác.
Tất cả mọi người đều rất tự nhiên nhìn qua bên này, vô cùng hứng thú quan sát Lâm Nhứ ăn vạ bên cạnh người Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Nhứ bước tới đây, cô chỉ thở dài.
“Lâm tổng, trước mặt mọi người, anh cũng nên chú ý tới hình tượng của mình một chút.”
“Nói vậy có khác gì nếu anh không tới, mọi người sẽ không để ý vậy.”
Tô Thính Ngôn nghĩ thằm, anh còn không biết xáu hỗ mà nói thế, không phải do chính anh rảnh rỗi quá nên lên mạng nói lung tung sao.
Lâm Tích Bạch ở bên cạnh nhất thời cảm thấy bản thân không khác gì bóng đèn.
Cô xấu hồ, nói: “Được rồi, nếu không có việc gì thì tớ qua đó đi dạo một tí…”
Lâm Nhứ gật đầu cảm kích với cô ấy.
Khi người đã rời khỏi, Lâm Nhứ cúi đầu xuống nhìn cô: “Lần trước say rượu xong rồi cũng không gặp em, có vẻ như sắc mặt em vẫn chưa tốt lên, không phải say tới mức hôm nay vẫn chưa khỏe lên đó chứ?”
“Lâm tổng, anh đừng có tìm chủ đề nói chuyện nghe ngu ngốc như vậy không, đã qua mấy ngày rồi?”
Lâm Nhứ nghe vậy thì nhướng mày: “Em nói nhiều với anh thêm một vài câu thì chủ đề nói chuyện càng nhiều, ếu mỗi ngày anh không gặp được em, thì anh làm gì có đề tài nói chuyện nào đâu.”
Mọi người ở xung quanh đều đang hóng chuyện, nhìn thấy Tô Thính Ngôn không biết vì Lâm Nhứ nói cái gì mà cô ném thẳng cho anh một ánh mắt coi thường.
Mặc dù có nhiều tin đồn liên quan tới việc Lâm Nhứ đang theo đuổi Tô Thính Ngôn, hôm nay bọn họ được tận mắt nhìn thấy, khiến người xem cảm thấy có chút…
Lâm Nhứ quả thật… rất quen thuộc với cô ấy.
Nếu là người khác, ai dám xem thường Lâm Nhứ chứ?
Nếu có thì người đó đã không tìm được tung tích rồi.
Chu Đỉnh đứng ở đẳng sau nhìn biểu cảm của mọi người, trong lòng cũng hiểu rõ những người đó nghĩ cái gì.
Cậu ta nghĩ thầm, đây chẳng là gì đâu.
Thời điểm tiên sinh nhà bọn họ nắm lấy bàn chân của bà cô này để rửa, mấy người vẫn chưa chứng kiến được đầu…
Có Kiều ở đẳng sau nhìn hai người họ, tức tới mức nghiền răng nghiền lợi.
Cô ta càng kiên định ở trong lòng hơn, chắc chắn phải tìm một cơ hội chơi chết Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn không chịu nổi Lâm Nhứ trêu chọc mình, nói với anh: “Em đi vệ sinh đây.”
Lâm Nhứ cũng không khách khí, trả lời: “Em cứ lấy cái cớ phải đi vệ sinh, dù sao cũng không mới mẻ gì.”
Tô Thính Ngôn bĩu môi với anh: “Vậy thì anh đừng có lắc lư trước mặt em nữa, em sẽ không cần phải đi vệ sinh.”
Lâm Nhứ càng cười to hơn, Tô Thính Ngôn nhìn anh có vẻ không hề tức giận, lúc rời khỏi đây, cô nhìn thấy một người đàn ông chắn ngang trước mặt mình.
*Tô tiểu thư.”