Chương 171:
Cố Chân Chân giật mình nhìn Tô Thính Ngôn: “Ngôn Ngôn, sao con không nói cho mẹ biết con làm bác sĩ?”
Tô Thính Ngôn mặt không biểu cảm.
“Cũng không có gì đáng tự hào cả, mẹ là bác sĩ, con cũng đang là bác sĩ, con cái kế truyền sự nghiệp của mẹ không phải chuyện bình thường hay sao?”
Nhưng Cố Chân Chân lại nghĩ khác về việc đó..
Lúc trước Tô Thính Ngôn có cái gì đó không ổn, trên núi Từ Chân Nhân nói muốn thu nạp Tô Thính Ngôn làm đồ đệ, rất bất đắc dĩ, cô cảm thấy sau khi xuống núi sẽ rất lâu không gặp nhau và cô ấy có thể phải chịu đựng nhiều khó khăn.. Thật không may, nều cô ấy không đi, Lại Mỹ Lâm sẽ bị kiện ra tòa. Để ngăn chặn Tô Thính Ngôn. vào trại lao động, cô ấy có hồ sơ, vì vậy cô ấy miễn cưỡng gửi Tô Chính Ngôn lên núi ở vùng nông thôn.
Điều bà ấy nghĩ lúc đó là, Ngôn Ngôn có thể vượt qua cuộc sống một cách bình thường mà không cần đến tiền đồ, dù về quê được học hành tử tế thì cô cũng không có khả năng thừa kế công ty Tô Tề. Dù sao cô cũng chỉ là người người bình thường chứ không phải người giỏi giang gì cả.
Nhưng hiện tại Tằng Lê lại nói, cô tới Lâm Vũ làm bác sĩ, còn được cấp trên nhìn trúng.
Cố Chân Chân nhìn Tô Thính Ngôn đầy hoài nghi. Tô Thính Ngôn không nói gì cả, thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài rồi lái xe.
Lúc này, chiếc xe Rolls-Royce màu lam nhạt đi đến cửa liền ngừng lại.
Ở trên, Lâm Nhứ đi xuống, nhìn Tô Thính Ngôn và Cố Chân Chân.
Tô Thính Ngôn biết Cố Chân Chân xuất viện, Lâm Nhứ sẽ nhận được tin này, cũng không có gì ngạc nhiên lắm khi thấy anh ở đây, cô nhìn Lâm Nhứ.
“Anh tới làm gì?”
Lâm Nhứ đi đến, quần tây thẳng tắp, bộ dáng lịch lãm, lịch sự lại vừa sang trọng khiến mắt của Có Chân Chân sáng lên. Lâm Nhứ ưu nhã cúi đầu hỏi thăm: “Cháu chào cô, cháu là Lâm Nhứ, Ngôn Ngôn…… Ẵ Tô Thính Ngôn trừng mắt nhìn Lâm Nhứ, sợ anh phát ngôn ra những thứ gây sóc……
Lâm Nhứ vẫn có chừng mực, thấy Tô Thính Ngôn giận dữ: trừng mắt nhìn mình, liền cười cười nói: “Ngôn Ngôn bạn cháu.”
Cố Chân Chân vui mừng nhìn Lâm Nhứ, không ngừng nhìn từ trên xuống dưới.
Vốn dĩ Lâm Nhứ là người khá đẹp trai, ai nhìn cũng thấy thích mắt. Cố Chân Chân nhìn một cái liền quý mến, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu.
Bà cười nói: “Cháu là bạn của Ngôn Ngôn à? Cô trước kia cô chưa từng thầy cháu.”
“Không thành vấn đề, về sau cô thấy cháu vài lần nữa là quen mà.”
Lâm Nhứ nói, gọi người đến bê đồ.
Cố Chân Chân nghe anh nói xong liền cảm thấy vô cùng vui mừng.
Về sau thấy cháu thêm vài lần?
Câu đó là có ý tứ gì?
Về sau còn có thể thường thấy đến?
Bà nhìn Tô Thính Ngôn và Lâm Nhứ bằng ánh mắt ái muôi. Biểu hiện của con gái bà có vẻ rất lạnh nhạt.
Cố Chân Chân nói với Thính Ngôn: “Ngôn Ngôn, có người tới giúp con mà con không nói được lời nào hả?”
“Con đâu có gọi anh ây đên đâu?” Tô Thính Ngôn không chút khách khí.
Lâm Nhứ không hề tức giận chút nào, mà như thường lệ quay sang cười nói với Cố Chân Chân: “Không sao đâu ạ, cháu quen rồi, Ngôn Ngôn luôn đối xử như thế với cháu.”
Thật là một cậu bé tốt, bị đối xử lạnh nhạt vậy mà vẫn còn vô cùng nhiệt tình. Cố Chân Chân càng nghĩ càng ưng Lâm Nhứ.