Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tô Thính Ngôn

Chương 164




Chương 164:

Tô Thịnh Quốc tức giận nói: “Hay cho cô, bảo cô về nhà không về, thực chất chính là ở bên ngoài cùng loại người này lêu lỗng.”

Tô Thính Ngôn cảm thấy thật buồn cười nhìn Tô Thịnh Quốc: “Loại người này? Ông có biết đó là người nào không mà bảo loại người này?”

Tô Thịnh Quốc nghe ra ý của cô, người này rất có tiền.

Đương nhiên có thể tới nơi này đặt phòng nhát định rất có tiền.

“Tôi biết ông ta có tiền, nhưng cô còn nhỏ như vậy, còn quen ông ta, ông ta so với tôi còn lớn hơn, tuổi lớn có thể làm ba cô, cô làm như vậy người nhà họ Tô thấy được, còn ra thể thống gì.”

Tô Thính Ngôn nói:“ Ông có ý gì……Tôi hiểu được, ý của ông là nói người này có cái loại quan hệ này với tôi…2 Ò, đúng rồi, tôi ở trong mắt của ông không phải là loại người này sao.”

Đứng ở bên ngoài chờ, Lại Mỹ Lâm nhìn tình hình này, mang theo máy người nhà họ Tô, chạy lại đây vây xem.

Bà ta giả ngây giả ngô kêu lên: “Thính Ngôn, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, cô thiếu tiền thì nói với dì, dì cho cô mà, cô làm như vậy không có tốt đâu!

Người nhà bên cạnh cũng khinh thường nhìn sang, trong lòng tuy khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “ Thì ra là vậy, ba cô còn có thể không cho cô tiền sao.”

Lại Mỹ Lâm ở trước mặt mọi người thật tự nhiên làm bộ rất rộng lượng.

*Cô mau về nhà đi, Thính Ngôn.”

Tô Thính Ngôn nhìn bọn họ biểu diễn, vẻ mặt không thèm đề ý.

Lại Mỹ Lâm nói: “Tôi biết cô tiêu tiền ông ta này rất nhiều tiền, nhưng không sao, chúng ta là người nhà, cô mau trở’ về đi, nếu ông ta không cho cô về nhà, người nhà họ Tô chúng ta đều ở đây, tôi xem ai dám không cho cô đi.”

Tô Thính Ngôn híp mắt nhìn bà ta: “Vậy bà cho tôi bao nhiêu tiền đây?”.

“Tôi….”

Tô Quốc Thịnh vừa nghe thấy nỗi trận lôi đình nói: “Tiền, tiền, tiền, cô chỉ biết có tiền, cô chui vào lỗ của đồng tiền rồi có phải không, làm ra chuyện bại hoại gia phong, cô còn không biết xấu hổ, nhà họ Tô tôi đâu còn mặt mũi nữa, cô theo tôi về nhà, lập tức về nhà, lập tức tìm người gả cho, chúng tôi đều không thể để việc này phát sinh quá giới hạn…… ù Ông ta nói xong, trực tiếp duỗi tay rồi kéo Tô Thính Ngôn tới chỗ mình.

Một nhóm người vây lại nhìn ở một bên lải nhải, “Ai cha, việc này cũng không biết bao nhiêu người đã biết, không biệt ai cưới cô ta nữa.”

Tô Quốc Thịnh nghe người bên cạnh nói, càng cảm thấy thật mất mặt.

“Cô nhìn xem, ai sẽ tự nguyện cưới cô, cô còn không nghe người ta nói như thê nào à.”

Tô Thính Ngôn trợn trắng đôi mắt.

“Ai thích thì kết hôn, lỡ như kết hôn với người tốt trăm năm mới gặp như ông, tốt hơn là không nên kết hôn.”

Lúc này ở xa xa, Lâm Nhứ nhìn thấy cảnh này, tạm thời đứng ở đó quan sát tình hình rồi liếc mắt một cái.

Chu Đỉnh ở bên cạnh nhìn trong lòng thở dài suy nghĩ, ông chủ nhà bọn họ rất tốt, nhưng đây là đang suy nghĩ làm chuyện xấu gì đây.

Quả nhiên, Lâm Nhứ lập tức cúi đâu nói mây câu với Chu Đỉnh.

Chu Đỉnh nhận lệnh chạy nhanh ra ngoài.

Tô Quốc Thịnh đi lên kéo Tô Thính Ngôn, nhưng phía sau đột nhiên có người nói: “Lâm Nhứ, Lâm Nhứ tới.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.