(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy nhiên, Lâm Nhứ mỉm cười quay đầu lại.
Nhìn thấy mái tóc mềm mại và bồng bềnh của cô, anh đưa tay ra muốn chạm vào…
Tô Thính Ngôn vội vàng né tránh.
Không bằng lòng như vậy?
Anh từ từ thả tay, buông cô ra.
“Tôi có thể làm gì được em?”
Anh khẽ lắc đầu thở dài, lần đầu tiên anh cảm thấy mình vô lực như vậy.
Chưa từng nghĩ tới có một người phụ nữ đồng ý gả cho anh vì anh làm nghề chăn bò, nhưng lại tránh xa anh vì anh là chủ tịch Lâm Vũ.
Áp lực biến mắt, Tô Nhiễm đưa tay chạm vào trái tim bé bỏng sắp nhảy ra ngoài của mình.
Xấu hổ nhìn Lâm Nhứ trước mặt.
“Xin lỗi, nhưng … em không thẻ trả lời cho anh. Em không phải là người vợ mà anh mong muốn. Em không xứng với gia đình của anh, Lâm Nhứ, anh hãy tìm người khác đi.”
Lâm Nhứ sắp tức giận.
“Là bởi vì em không xứng… hay là bởi vì em không có cảm giác với tôi?”
Em”
Tô Thính Ngôn cúi đầu, không biết nên nói gì.
“Hay là vì em vẫn còn thích Lâm Cảnh Trăn?”
“Làm sao có thể.” Tô Thính Ngôn cảm thấy buồn nôn mỗi khi nghĩ đến anh ta, nhưng anh ta thật sự có ảnh hưởng tới tình cảm của Tô Tính Ngôn. Lâm Cảnh Trăn gần như là mối tình đầu của cô, có lẽ là hai người chưa từng ở bên nhau thật, nhưng người đàn ông từng đáng tin cậy nhất trong cuộc đời cô … giờ lại trở thành người đáng kinh tởm nhất trong cuộc đời cô.
Cô bây giờ không muốn nói về bắt kỳ vấn đề quan hệ nào nữa, cô chỉ muốn đưa Tô Kỳ về.
“Em còn rất nhiều việc phải làm, không có tâm trạng để nói về chuyện tình cảm.” Trên mặt cô xuất hiện một tia đau khổ.
Lâm Nhứ đã kịp nhìn thấy, chỉ có thể thở dài nhìn Tô Thính Ngôn.
“Được rồi … Anh sẽ cho em thời gian, nhưng …” Anh nhìn cô với giọng điệu nhất định, “Em vẫn là cô dâu của anh.”
“…” Người này sao lại cứng đầu như vậy.
Cô đã nói rằng cô không muốn nói về chuyện tình cảm.
Anh vốn là người đứng đầu của Lâm Vũ, vậy tại sao lại phân cao thấp từng chút với cô?
*Lâm Nhứ…”
*Được rồi, về nhà đi.”
Cô không muốn về!
Đó là nhà của anh, không phải của cô… Đôi mắt của Lâm Nhứ mang theo sự xâm lược, tiền lại gần hỏi: “Hay là em chọn để anh giữ em lại?” Cô không thể lựa chọn không quay về sao? Tuy nhiên, Tô Thính Ngôn tin rằng người đàn ông này nói được làm được. Chủ nghĩa tư bản tà ác vẫn mạnh nhất trong các chủ nghĩa tư bản, cô không thẻ đánh bại.
“Em sẽ tự quay về.”
“Tốt.”
Ở nhà, Tô Thính Ngôn ôm chăn bông ném vào phòng khách.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");