(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Thính Ngôn ra ngoài thấy người hâm mộ ồn ào như vậy, cô thực sự cảm thấy may mắn vì bọn họ đã nhận nhằm người.
Cách đây không lâu cô bị bọn phóng viên bám đuôi, từ đó cô đã chán ngấy cái cảm giác bị vây quanh.
Nhưng Lâm Tích Bạch rất tức giận khi thấy tin tức trên mạng.
“Tô Khuynh Tình thật không biết xáu hỏ, tớ nghe rất nhiều người nói là Tô Khuynh Tình cứu Văn Anh, những người này đều bị mù rồi sao? Ngay cả chuyện này cũng có thể nhằm lẫn.
Tô Thính Ngôn thở dài: “Sư phụ của tớ thường nói trong mệnh có thì nhất định sẽ có, mệnh không có thì không cần cưỡng cầu, nếu là của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình.”
“Đúng, không phải của cô ta thì sớm muộn gì cũng phải trả lại.”
“Đúng thế, dù là danh tiếng hay gì cũng vậy.”
Buổi chiều Tô Thính Ngôn còn chưa kịp về nhà thì đã nhận được tin từ Lâm Cảnh Trăn.
Anh ta sắp đính hôn.
Tô Thính Ngôn thấy mà thấy buồn cười, nhìn thiệp mời tiệc đính hôn mà anh ta gửi, cô cảm thấy mình đang xem một vở hài kịch.
Anh ta còn mặt mũi để gửi thiệp mời cho cô sao?
Tô Thính Ngôn trực tiếp ném thiệp mời vào thùng rác bên cạnh.
Lúc Lâm Nhứ trở lại, anh hỏi Chu Đỉnh: “Sao thiếu nãi nãi lại không ở đây?”
Chu Đỉnh nghĩ thầm việc đầu tiên mà anh nghĩ đến khi về nhà đó là tìm thiếu nãi nãi.
“Ở trên lầu, trở về nói không khỏe liền lên lầu.”
Lâm Nhứ nhìn thoáng qua tắm thiệp mời trong thùng rác.
Anh nheo mắt bước tới và lầy nó ra xem thử.
Biểu cảm càng trở nên trầm trọng.
Việc đính hôn của Tô Khuynh Tình với Lâm Cảnh Trăn đã chuẩn bị từ rất lâu.
Chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để thực hiện.
Hôm nay nhà họ Lâm cảm thấy Tô Khuynh Tình đi công tác cũng không biểu hiện ra ngoài nhiều, xem như cũng để cho nhà họ chút mặt mũi, lại thêm Lâm Cảnh Trăn như vậy nên cuối cùng cũng đồng ý, Lâm Cảnh Trăn sợ mọi người thay đổi ý định nên không dám chờ đợi mà gửi thiệp một cách nhanh chóng.
Lúc Lâm Tích Bạch nhận được thiệp mời, cô ấy tức đến không nói nên lời.
Trước kia học cùng trường với Lâm Cảnh Trăn, khi Tô Thính Ngôn chuyển đi còn nói đùa với cô ấy là nhớ để ý và giúp trông chừng Lâm Cảnh Trăn.
Vào thời điểm đó, quan hệ của Lâm Tích Bạch và Lâm Cảnh Trăn còn tốt đẹp.
“Đi chứ!” cô mỉm cười: “Phải đi để chứng kiến sự kết hợp rác rưởi của tra nam và tiện nữ.”
Lâm Tích Bạch nói: “Vậy cậu đi thì tớ cũng đi, tớ sẽ giúp cậu sửa soạn thật đẹp đế cho mọi người thấy anh ta mắt mù như thế nào. Không đúng, tên tra nam như anh ta chúng ta không thèm cướp. Không cần trang điểm cậu cũng hơn Tô Khuynh Tình kia gấp trăm lần.”
Tô Thính Ngôn cười nhẹ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");