Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 75




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những người phía sau đều nhìn đến ngây người.

Thì ra Lâm tổng của bọn họ khi cười chính là dạng như vậy…

Lâm tổng vậy mà lại biết cười…

Lâm Nhứ nói: “Đi vào bên trong thôi, anh sẽ cho người chuẩn bị bữa trưa.”

“Được, được!”

Lâm Nhứ nhìn đám người đang đứng một bên dặn dò: “Chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao một chút.”

Nhìn hai người bọn họ kẻ trước người sau bước vào trong phòng, một đám người phía sau lập tức bàn tán xôn xao.

“Là bạn gái của Lâm tổng sao?”

“Woa, thật xinh đẹp.”

“Nếu không Lâm tổng có thể bảo vệ kỹ lưỡng như vậy sao; các người nhìn xem người vừa đến liền dặn dò chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao, chính là sợ bạn gái cảm thấy lạnh.”

“Thật ngọt ngào…Lâm tổng của chúng ta có thể ngọt ngào đến vậy sao? Tôi vẫn luôn cho rằng khuôn mặt của anh ấy.

làm từ nước đá không có nhiệt độ chứ, biểu cảm vừa rồi…woa, cả khuôn mặt sủng nịch, tôi nhìn mà còn cảm thấy nổi cả da gà.”

Lúc này, có người phát hiện Cố Giao đã bước vào phòng.

“Đều không cần làm việc sao?”

Sắc mặt Cố Giao kém đến mức giống như muốn giết người, khi vừa quay về liền ngồi vào vị trí.

Cố Giao đến Lâm Vũ cũng được mấy năm, các cô ai mà không biết tình cảm cô ta dành cho Lâm Nhứ chứ.

Liếc mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Chỉ có thể chờ đến cả đám người vào phòng trà nước mới có thể lén lút bàn tán.

“Cố Giao cũng không suy nghĩ thử, đã bao giờ nhìn thấy Lâm tổng biểu hiện như vậy hay chưa, trước đây cô ta dụng tâm đối xử với Lâm tổng như vậy, có khi nào thấy Lâm tổng cười với cô ta đâu, như vậy mà cũng không hiểu ra.”

“Lâm tổng điều kiện tốt, cô ta dù sao cũng là Có gia đại tiểu thư, vậy mà lại chạy đến Lâm Vũ, có lẽ cô ta cũng không vừa mắt bắt kỳ người nào khác.”

“Nhưng đáng tiếc Lâm tổng đột nhiên có bạn gái, nếu như là tôi nhất định tức chét, ai mà không thích Lâm tổng chứ, nhưng mà Lâm tổng chỉ có một mà thôi, tôi như thế nào lại cảm thấy bạn gái Lâm tổng so với Cố Giao còn xinh đẹp hơn.”

Phía sau truyền đến tiếng ho khan, hai người bọn họ quay đầu lại nhìn thì thấy Có Giao lạnh mặt bước vào trong.

Hai người bọn họ nhanh chóng làm mặt quỷ, sau đó bước ra ngoài.

Có Giao vốn dĩ muốn pha một ly cafe cho Lâm Nhứ, nhất thời ủy khuất đứng bắt động trong phòng trà nước, muốn khóc, nhưng lại không cách nào khóc ra tiếng.

Người phụ nữ tên Tô Thính Ngôn đó có gì tốt chứ!

Tô Thính Ngôn ngồi trong phòng làm việc nhìn một bàn đồ ăn, bắt đầu chuẩn bị động đũa.

Vừa ăn vừa nói: “Lát nữa tôi có thể ở đây đợi anh tan ca không?”

Phải biết rằng Tô Thính Ngôn trở về cũng bực bội, anh liền gật đầu: “Vậy em ngoan ngoãn một chút.”

Tô Thính Ngôn vừa nghe, lập tức đảm bảo: “Nhất định sẽ không làm phiền đến công việc của anh.”

Nhưng đáng tiếc rằng… Tô Thính Ngôn chỉ ngồi im không động đậy, cũng có thể làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Lâm Nhứ thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn cô, nhìn Tô Thính Ngôn nằm trên ghề sofa lướt điện thoại. Mái tóc rủ trước vằng trán, lộ ra đôi mắt sáng sủa, thỉnh thoảng cắn môi, có đôi khi nhíu mày khi xem tin tức trên điện thoại. Đôi môi có chút khô bị cô cắn đến mức thảm hại.

Tô Thính Ngôn vẫn đang xem tin tức trong điện thoại, đột nhiên cảm thấy, phía bên cạnh có thêm một người.

Khi cô ngước mắt lên nhìn trùng hợp nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Lâm Nhứ đang tiến lại gần.

Anh mang theo nụ cười, kéo Tô Thính Ngôn vào trong lòng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.