(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Thính Ngôn nói: “Tôi đây không phải sợ gặp phải tên khốn nạn Lâm Cảnh Trăn hay sao?”
“Thiếu phu nhân yên tâm, sẽ không gặp được đâu; tại thủ đô này phải có đến hơn mười sáu tòa cao ốc Lâm Vũ.”
“Thì ra là vậy…”
Tô Thính Ngôn lúc này mới yên tâm hơn phần nào, cùng Chu Đỉnh bước vào bên trong thang máy.
Lâm Nhứ lúc này vẫn còn đang mở cuộc họp, Chu Đỉnh liền bước vào phòng họp.
Một đám người ngồi trong phòng, sắc mặt ngưng đọng nhìn chăm chú Lâm Nhứ.
“Giá trị sản xuất quý vừa rồi có hiện tượng sụt giảm, nguyên nhân có liên quan trực tiếp đến toàn bộ thị trường tài chính, nhưng có vài hàng mục Lâm tổng đầu tư trước đây có dấu hiệu tăng cao, cho nên có thể bù đắp lại phần bị sụt giảm…”
Cố Giao ngồi phía sau đảm nhiệm vị trí thư ký, tỉ mỉ lật từng trang tài liệu trước mặt Lâm Nhứ.
Lúc này, Chu Đỉnh bước vào.
Có Giao nhíu mày: “Đang trong cuộc họp.”
Chu Đỉnh không cho là đúng, chạy đến trước mặt Chu Đỉnh, cúi đầu thấp giọng nói: “Tiên sinh, người đã đến rồi.”
Lâm Nhứ nghe thấy lời này, sắc mặt vừa rồi còn nghiêm nghị, ngay lập tức dịu dàng đi phần nào, ngẳng đầu lên nói: “Hồ sơ tài liệu của các phòng ban trước buổi chiều hôm nay giao đến phòng làm việc cho tôi; tan họp!”
Một đám người không dám hít thỏ mạnh, như được ân xá ngước mắt nhìn nhau.
Cứ như vậy mà kết thúc rồi sao?
Cố Giao cảm thấy kỳ quái, nhìn Lâm Nhứ nói: “Lâm tổng…”
Lâm Nhứ ngược lại trực tiếp bước ra ngoài.
“Này…”
Lần đầu tiên thấy Lâm Nhứ chạy ra ngoài nhanh như vậy, khuôn mặt tất cả mọi người đều thể hiện nét ngạc nhiên.
“Trợ lý Chu, chuyện này là như thế nào vậy.”
Chu Đỉnh mỉm cười: “Các người cứ từ từ mà tập làm quen với chuyện này đi.”
Chu Đỉnh vừa muốn rời khỏi phòng họp, liền bị người khác kéo lại.
“Trợ lý Chu này, anh đừng đi nhanh như vậy, ngày hôm đó tôi có nhìn thấy một người con gái trong nhà Lâm tổng, có phải là…”
Những người không biết chuyện vừa nghe thấy giống như: nghe được tin nóng sốt, lập tức xông lên phía trước.
“Lâm tổng có bạn gái rồi sao?”
“Là người như thế nào?
“Lâm tổng yêu đương rồi?”
“Ây do, không lẽ…chúng ta có bà chủ rồi sao.”
Chu Đỉnh cả khuôn mặt bắt lực nhìn đám người này, là tốt hay xấu vẫn còn chưa quyết định được, các người còn ở đây vui vẻ, hừ!
Lâm Nhứ nhìn cô, trong lòng rung động, bước chân càng bước nhanh lên vài phần, bước đến bên cạnh cô.
Tô Thính Ngôn lập tức bám chặt lấy đôi vai của anh: “Anh không biết đâu, tôi vừa nhìn thấy mẹ anh, liền cảm giác được chỉ cần tôi nói chuyện với bà ấy cũng là đang mạo phạm đến bà…khí chất đó…đặc biệt cao quý.”
Lâm Nhứ nghe những lời miêu tả này của cô, bất giác mỉm cười.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");