(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Nhứ lúc này nhìn Tô Thính Ngôn nói: “Như thế nào, em đến làm tại bệnh viện Lâm Vũ rồi sao?”
Tô Thính Ngôn gật đầu: “Vừa đúng lúc có nói qua với Lâm lão một tiếng, lời ông ấy dặn dò dù sao cũng có tác dụng, trực tiếp sắp xếp cho tôi vào đó làm việc, Lâm Vũ mặc dù là bệnh viện tư nhân, nhưng cũng là bệnh viện tốt nhất ở thủ đô rồi, có rất nhiều người muốn vào nhưng không được đó.”
“Nếu như em nói qua với anh, có lẽ anh cũng có thể sắp xếp em vào làm tại Lâm Vũ, nhưng không nghĩ đến em lại có suy nghĩ như vậy.”
“Hả? Bỏ đi, bỏ đi, còn phải dựa vào anh đi cầu xin người khác, tôi ngược lại tự giúp bản thân mình vào làm tại Lâm Vũ rồi.”
“Được thôi!” Lâm Thứ cũng không muốn nhúng tay vào công việc cũng như quyết định của cô, dù sao đây cũng là sự nghiệp của mẹ cô, cũng là việc cô muốn làm.
“Khi nào bắt đầu đi làm?”
“Trước mắt chỉ đến đó hỗ trợ, làm dưới trướng của một vị bác sĩ chủ nhiệm, ngày mai sẽ đến bệnh viện nhận đồ đạc cũng như làm thủ tục.”
Lâm Nhứ sau khi đến công ty làm việc, trong căn phòng chỉ còn lại Tô Thính Ngôn cùng An Mễ Hinh.
An Mễ Hinh từ trước đến nay tính cách độc lập, ở bên ngoài sinh sống nhiều năm như vậy, chuyên tâm vào công việc thiết kế của bản thân, người có thể nhìn ra tình yêu bác ái cùng sự tự tin, lời ăn tiếng nói rõ ràng mạch lạc, nếu so với loại phụ nữ như Lại Mỹ Lâm thì hoàn toàn khác nhau.
Bà nhìn Tô Thính Ngôn nói: “Có thể nhìn ra được, A Nhứ đối xử với con rất tốt; đứa trẻ này từ nhỏ những người xung quanh đều sợ nói; cũng vì tính cách bướng bỉnh khó chịu, mẹ còn cho rằng thằng bé sẽ sống cô độc đến già.
“Đều sợ anh ấy sao?” Tô Thính Ngôn cũng cảm thấy kỳ quái, “Tại sao tất cả mọi người đều sợ anh ấy?”
“Chuyện này…cũng không phải vì tính cách của thằng bé sao, quá tích cực cũng như tùy hứng, hơn nữa tâm tư sâu kín, mẹ làm mẹ của thằng bé mà cũng không cách nào đoán được rốt cuộc A Nhứ đang suy nghĩ gì; nói cho cùng cũng là mẹ không tốt, từ nhỏ đã không ở bên cạnh nó, vẫn luôn ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp của mình, khiến cho thằng bé thiều hụt đi tình cảm không giống như những đứa trẻ bình thường khác, nếu như dùng cách nói của người khác chính là…không có hương vị con người.”
“Vậy sao? Con chỉ cảm thấy anh ấy so với con còn tỉ mỉ hơn.” Mặc dù có chút bệnh sạch sẽ, mặt bàn yêu cầu người khác lau đi lau lại nhiều lần, nhưng nếu như nhìn thấy cô tùy tiện quăng đồ đạc cũng sẽ không nói gì, chỉ im lặng đem đồ đạc sắp vào chỗ cũ.
“Cho nên mẹ mới nói…thằng bé nhát định có nguyên nhân gì mới cùng con kết hôn.” Bà tiếp lời cười nói.
Tô Thính Ngôn chỉ cười gượng vài tiếng, không dám tiếp tục trả lời.
Nếu như để bà ấy biết được, bản thân cùng Lâm Nhứ kết hôn chỉ vì cô náo loạn đem người mua về.
Không biết An Mễ Hinh có tức chết hay không?
Mặc dù An Mễ Hinh tính cách con người rất tốt, nhưng Tô Thính Ngôn quả thực không quen cùng mẹ chồng sống chung, mặc dù bà là người ám áp, nhưng thật sự có khí chất của một nhà nghệ thuật, Tô Thính Ngôn từ trước đến nay cũng chưa từng được nghệ thuật soi sáng bao nhiêu, nên hoàn toàn không có ngôn ngữ chung.
Vừa trò chuyện xong về những chuyện liên quan đến Lâm Nhứ, liền không còn chủ đề trò chuyện.
Lúc này nhìn thấy Lâm Nhứ gửi tin nhắn đến hỏi cô đã ăn cơm hay chưa?
Tô Thính Ngôn trực tiếp nhắn trả lời: “Cứu mạng…”
Lâm Nhứ lúc này đang mở cuộc họp, vừa nhìn thấy Tô Thính Ngôn nhắn như vậy, trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Thính Ngôn ậm ừ nói: “Anh đi đến không công ty không để ý đến tôi nên…tôi…tôi ở một mình cảm thấy rất nhàm chán.”
Lam Nhứ nhịn cười nói: “Thế nào, không quen với việc con dâu xấu gặp mẹ chồng.”
Quản lý công ty của mình gọi là đi làm hay sao?
Tô Thính Ngôn nhìn Chu Đỉnh.
Chu Đỉnh vội vàng nói: “Thiếu phu nhân nói gì cũng đúng, thiếu phu nhân mời cô bước vào bên trong…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");